Nhan Lâm : “Đại hoàng tử năm đó chủ động cắt đứt liên lạc với các ngươi, hiện giờ tự tới cửa, lo lắng các ngươi nhận .”
Cố Vân Đông bất đắc dĩ: “Sao nghĩ như ? Chúng đều khó xử, một trong cung là bước duy gian, cắt đứt liên lạc cũng là vì cho . Chẳng lẽ điểm chúng đều nghĩ thông ?”
Nhan Lâm cảm thấy Tống Nham đại khái quá để tâm. Bởi vì để tâm Hầu gia và Hầu phu nhân cho một tia sáng trong lúc gian nan nhất, để tâm họ là của , cho nên sợ hãi họ trách .
Năm đó Tống Nham về Lê quốc, quả thật còn liên lạc thư từ với Cố Vân Đông, nhưng dù địa vị hai bên đều vô cùng quan trọng. Để tránh một hiểu lầm, thư tín của họ đều sẽ kiểm tra lặp lặp , thậm chí qua tay Lê Hoàng mới thể trao đến tay , cho nên trong thư nhắc tới đều là một vài đề tài vô thưởng vô phạt.
Sau , Thiệu Thanh Viễn mãn nhiệm ở huyện Tĩnh Bình, trở về kinh thành. Vốn tưởng rằng từ nay về sẽ gia quan tiến tước, thăng tiến thuận lợi, ngờ trực tiếp từ quan về quê nhà, tuy phong Hầu gia, nhưng thực quyền gì.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tống Nham cha nuôi nuôi tất nhiên suy tính nhiều mặt mới đưa quyết định như , nhưng cũng trong đó khẳng định cũng một phần liên quan đến . Khi đó Tống Nham hiểu ít chuyện, nếu tiếp xúc quá mật với cha nuôi nuôi, tương lai họ tất nhiên sẽ ở vị trí cao nghi kỵ.
Bởi mặc dù nỡ, vẫn chủ động cắt đứt liên lạc. Thư Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông gửi tới hề hồi âm, đồ vật họ gửi tới, thậm chí đều trả về.
Hạ quyết tâm như , Tống Nham khó chịu hơn bất kỳ ai, nhưng thể mang đến phiền toái cho Thiệu Thanh Viễn và họ.
Cũng bởi , nữa trở Tuyên Hòa phủ, cảm thấy mặt mũi gặp cha nuôi nuôi, cũng sợ họ giận hành động của .
Cố Vân Đông nhịn đau lòng Tống Nham, đứa trẻ vẫn như , săn sóc hiểu chuyện.
Đến nỗi độc Tống Nham, Nhan Lâm cũng kể, đơn giản là ám hại trong cuộc tranh quyền đoạt lợi. Hung thủ bắt , Tống Nham tự xử quyết.
Cố Vân Đông hỏi thêm nữa, hỏi càng nhiều trong lòng càng chua xót. Nghĩ cũng mấy năm nay trải qua khó khăn bao.
Nàng bảo Nhan Lâm cũng nghỉ ngơi: “Bên Tống Nham chúng sẽ phái chăm sóc, ngươi yên tâm .”
Nhan Lâm chắp tay, lui xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3713-phien-ngoai-tong-nham-tinh-lai.html.]
Chờ đến tối Thiệu Thanh Viễn trở về, Tống Nham tới Tuyên Hòa phủ, cũng đại hỉ, liền kịp bước cửa phòng , liền .
Quả thật giống Lê Hoàng, chỉ là gầy gò hơn một chút.
Hắn với Cố Vân Đông: “Bảo phòng bếp chuẩn nhiều thức ăn một chút, hồi nhỏ thích ăn gà rán và bánh kem, đều bảo phòng bếp chuẩn sẵn, chờ tỉnh là thể ăn .”
“Không cần phòng bếp, tự . Hồi nhỏ thích ăn điểm tâm .”
Trì Trì ở một bên xem thấy chậc chậc chậc, giơ tay : “Con ăn mì chua cay.”
Vãn Vãn nhảy nhót: “Con ăn bánh trứng.”
Cố Vân Đông, “……” Các ngươi cũng thật tận dụng thời cơ.
Nàng liếc hai một cái: “Được, sáng mai cho các ngươi, bây giờ ăn cơm tối , ngủ sớm một chút.”
“Nga.” Hai tay nắm tay ngoài.
Sáng sớm hôm , Vãn Vãn còn dậy, Trì Trì dọn một cái ghế xếp nhỏ, ở mép giường Tống Nham, chống cằm chằm chằm .
Bạch Ung một đêm, liền thật là một đêm.
Vừa qua khỏi giờ Mão, mí mắt Tống Nham liền nhịn động đậy một chút.
(Vì mấy ngày nay ở bên ngoài huấn luyện, bản thảo bạo xong, hơn nữa kết cục cuối cùng chút gian nan, mấy ngày nay cập nhật…… đại khái tùy duyên.)