Cố Vân Đông thấy một nén bạc đưa qua, kinh ngạc ngẩng đầu.
Cô Kha chút tự nhiên : “Ta cũng ăn chùa của ngươi, một lạng bạc coi như tiền cơm. Dù ngươi cũng nấu cho mấy , tiện thể nấu luôn cho , đỡ phiền phức. Một lạng bạc đủ chứ?”
“Đủ, đủ ạ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Hôm nào mua đồ ăn thì cùng , nhà nào bán rẻ tươi.”
Cố Vân Đông cất bạc , lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề ạ.”
Aiya, một lạng bạc hôm nay tiêu trở , cuối cùng còn đau lòng như nữa.
Nàng vui vẻ bưng bát lên, hai đứa nhỏ cùng với Dương thị đều chút chờ mà chằm chằm thức ăn bàn.
Chị cả thật lợi hại, họ bao giờ ngửi thấy mùi thơm như .
Cố Vân Khả ăn một miếng trứng hấp, cả khuôn mặt nhỏ như bừng sáng, say mê thôi.
“Mềm mịn, ngon quá .”
Cố Vân Đông bộ dạng đó của cô bé chút chua xót. Cô bé bao giờ ăn trứng hấp. Triệu thị đối với nhà họ vô cùng keo kiệt, đồ ăn ngon đều cho nhà chú hai, chú ba. Nếu họ dám tham ăn, một cái tát sẽ giáng xuống ngay lập tức, chút lưu tình.
Nàng múc cho Cố Vân Khả một muỗng thật lớn: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút, đại tỷ thường xuyên cho ngươi ăn.”
“Chị cả, chị quá.” Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ, hì hì: “Con thích nơi , bà mắng, chị hai đánh, còn đồ ăn ngon, ngon hơn cả trong mơ của con nữa.”
Chị hai trong miệng cô bé là chị họ con nhà chú hai, nhỏ hơn Cố Vân Đông một tuổi, nhưng là một kiêu căng ngang ngược. Thấy Cố Vân Khả lớn lên xinh xắn đáng yêu, hơn , liền thường xuyên đến véo cô bé.
Cô bé nhỏ lóc chạy tìm Cố Vân Đông, Cố Vân Đông nguyên bản là một yếu đuối , nhưng vẫn cô bé tìm đứa con gái nhà chú hai để lý luận, kết quả cãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-37-hai-tin-tuc.html.]
Triệu thị lập tức tát nàng một cái, đánh đến mức tai nàng chảy máu, giường mấy ngày mới khỏi.
Cô bé dọa sợ, từ đó về bao giờ mách lẻo nữa, véo cũng chỉ lặng lẽ hai tiếng, về thì dứt khoát cả ngày ở trong phòng ngoài.
Bây giờ Triệu thị, chị hai, tính cách của cô bé cũng dần dần trở nên hoạt bát hơn.
Cố Vân Đông chua xót vui mừng, nàng cảm thấy việc cho cuộc sống của ba con Dương thị trở nên hơn khiến nàng cảm giác thành tựu.
Cố Vân Thư và Dương thị cũng thương Cố Vân Khả, mỗi múc cho cô bé một muỗng trứng hấp.
Cô bé bên trái chị cả, bên hai, cảm thấy thật hạnh phúc, “a-um” một tiếng nhét đầy miệng.
Nàng phấn khích, Cố Vân Đông liền nhịn cưng chiều nàng.
Không chỉ nàng, mà cả Dương thị, Cố Vân Thư, và cả cô Kha, ai nấy đều hết lời khen ngợi tay nghề của nàng, đĩa ăn sạch bong. Cuộc sống như , đối với họ đây bao giờ dám nghĩ tới.
Cố Vân Đông cũng thích những ngày tháng bình yên như , điều duy nhất lo lắng là bạc cứ vơi dần .
May mắn , ba ngày , Nhiếp Thông cuối cùng cũng xuất hiện cổng sân nhà cô Kha với vẻ mặt phong trần mệt mỏi.
Hơn nữa, còn mang đến cho nàng hai tin tức bất ngờ.
Khi Nhiếp Thông gặp Cố Vân Đông, suýt nữa thì nhận nàng. Đây thật sự là con bé đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi ? Lại thể… xinh như ?
Cố Vân Đông thèm để ý đến sự kinh ngạc của , hai tay chìa , giống như một con quỷ đòi nợ: “Bạc của .”
Ừm, giọng quen thuộc, là chính chủ sai.
Nhiếp Thông lúc mới lấy túi tiền , từ bên trong lấy một tờ ngân phiếu.
(Tác giả: Khu bình luận vắng vẻ quá, tim đau quá, các ngươi dám để một lời nhắn ?)