Biển Nguyên Trí đến gần, nước mắt lã chã rơi, bất giác quỳ xuống đất, nức nở, nhưng cố gắng kìm nén tiếng .
Cố Vân Đông đưa Dương thị sang một bên, để gian cho và Biển Mộ Lan chuyện.
“Đại tỷ, em đến thăm tỷ đây.”
“Tỷ yên tâm, em bây giờ sống , tuy ông ngoại và nhị cữu thích em, nhưng tỷ đúng, chúng còn đại cữu và tứ cữu. Em bây giờ sắp đến nhà đại cữu, biểu tỷ , họ chính là nhà của em, , em còn cô đơn một , em sẽ sống .”
“Em chỉ là nhớ tỷ, nếu đại tỷ cũng ở đây thì mấy.”
Cậu nhịn lau nước mắt: “Cha em vẫn tìm , nhưng em họ chắc chắn còn sống, em nhất định sẽ gặp họ.”
“Chúng hôm nay đến đây, là để di dời mộ cho đại tỷ, em sẽ mang đại tỷ cùng, cùng đến thôn của đại cữu. Tương lai khi chúng đoàn tụ với cha , đại cữu và tứ cữu, đại tỷ sẽ thể thấy . Đại tỷ cũng sẽ một cô đơn ở đây, mỗi năm em đều sẽ đến thăm đại tỷ.”
“Đại tỷ…” Cậu cuối cùng thành tiếng: “Tỷ yên nghỉ nhé.”
Cậu cúi , dập đầu thật mạnh.
Nửa năm, đại tỷ nửa năm, nhưng Biển Nguyên Trí cảm thấy như thể mới hôm qua, bây giờ nhớ dáng vẻ và nụ của Biển Mộ Lan, vẫn cảm thấy tim như kim châm.
Một chị như , cứ thế mà còn, chị còn trẻ như , còn từng hưởng phúc, con, ngã xuống ở tuổi nhất, cha thậm chí còn thấy mặt chị cuối.
Trán Biển Nguyên Trí úp xuống đất, trong lòng chua xót khó tả, cuối cùng nhịn mà bật thành tiếng, giọng non nớt chứa đầy sự lưu luyến và tuyệt vọng.
Dương thị ở cách đó xa thấy, cũng nhịn dựa vai Cố Vân Đông mà nức nở.
Cố Vân Đông lặng lẽ vỗ về bà, hồi lâu, mới tiến lên , đỡ Biển Nguyên Trí đang đến mặt mày đỏ bừng, suýt nữa thì thở nổi dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-364-den-huyen-phuong-khai.html.]
Cậu bé lên, hai chân mềm nhũn, chút kiểm soát mà ngã xuống đất.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Thanh Viễn đến cõng xuống núi, đợi , Cố Vân Đông mới cho những dân làng đến giúp đỡ gần.
Theo một tiếng: “Khởi quan…”
Biển Mộ Lan cuối cùng rời khỏi chốn núi rừng hoang vắng , chuẩn lá rụng về cội.
Sau khi hỏa táng, Cố Vân Đông cất tro cốt hũ, cẩn thận dùng vải bọc , lúc mới giao cho Biển Nguyên Trí.
Biển Nguyên Trí ôm chặt lấy, một hồi, lúc mới với đôi mắt đỏ hoe trịnh trọng cảm ơn nàng.
Chuyện của Biển Mộ Lan xong, Cố Vân Đông ở lâu nữa, khi từ biệt gia đình Xú Đản, liền lên đường trở về.
Ra ngoài lâu như , Cố Vân Đông nóng lòng về nhà, nóng lòng nhớ hai đứa em nhỏ ở nhà.
Dương thị cũng nhớ, trong lòng bà ôm chặt hai bộ xếp hình Cố Vân Đông cho, hừng hực khí thế chờ về nhà dạy hai đứa nhỏ cách chơi.
Ngược là Biển Nguyên Trí, ôm hũ tro cốt mấy ngày đầu cảm xúc chút chùng xuống, về dần dần trở nên thấp thỏm.
Dù cũng là đến một nơi xa lạ, dù ở đó bạn , vẫn chút yên.
Sau khi rời thôn Xú Đản, họ theo đường cũ nữa, đường tắt nên nhanh hơn nhiều.
Cuối cùng, hơn nửa tháng ngừng tăng tốc, họ đến huyện thành của huyện Phượng Khai.
Lúc còn đến trưa, nếu thời gian đủ, kịp trở về làng Vĩnh Phúc ăn cơm trưa.