Cố Vân Đông tức giận đến đột nhiên bật dậy, đập mạnh một cái lên chiếc bàn bên cạnh: “Nực ! Bao gia khinh quá đáng, dám giam giữ Tiểu Như Ý của chúng !”
Thiệu Thanh Viễn, từ lúc cửa vẫn hề mở miệng, chỉ ở chủ vị uống , vội vươn tay , vỗ về tay nàng, : “Nàng đừng nóng giận, Như Ý bắt chắc cũng bao lâu, bây giờ đòi vẫn còn kịp.”
Ngay đó phân phó cho Thiệu Toàn bên cạnh: “Ngươi cùng phu nhân một chuyến, đem tiểu cô nương về đây. Nếu Bao gia chịu thả , cứ trực tiếp cướp về.”
“Vâng.” Thiệu Toàn lập tức đồng ý.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông lạnh: “Bọn chúng dám thả thử xem.”
Nàng trực tiếp gọi Đồng Thủy Đào: “Đi, cùng đến Bao gia đòi .” Nàng ngay cả quần áo cũng kịp , chỉ nhận lấy chiếc áo choàng Thích ma ma đưa qua, liền thẳng khỏi chính sảnh mà thèm đầu .
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, vội bảo Thiệu Toàn theo. Chuyện nhúng tay , năng lực giải quyết sự việc của Vân Đông, trải nghiệm quá đủ .
Đám Tiền tiêu đầu, Lâm nương tử ngơ ngác , cứ, cứ thế mà ??
Cố Vân Đông vài bước đầu : “Đi thôi, còn ngẩn đó gì?”
“À , .” Lâm nương tử phản ứng , vội vàng mang theo Tiểu Lộ mấy theo.
Cố Vân Đông liếc mắt sắc bén, thấy sắc mặt trắng bệch của Hứa Quế Lan.
lúc nàng cũng lười so đo, cứu quan trọng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3609-phien-ngoai-den-bao-phu-doi-nguoi.html.]
Cố Vân Đông bước nhanh, Lâm nương tử và những khác chạy mới theo kịp. Các bà kinh ngạc vô cùng, Hầu phu nhân, một phu nhân nhà giàu, mà bước chân thể nhanh như .
nghĩ đến việc nàng đang lo lắng cho Cố Như Ý, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Cố Vân Đông hỏi: “Bao gia là hạng thế nào?”
Lâm nương tử thở hổn hển, mặt đầy vẻ mờ mịt. Bà cô thế cô ở nơi xa lạ, về Bao gia cũng chỉ sơ sơ, hiểu họ là hạng gì?
Bà đang đắn đo xem nên trả lời thế nào để Hầu phu nhân phật ý, thì thấy Thiệu Toàn bên cạnh trả lời: “Bao gia ở thành đông, thời Tiên hoàng, lão thái gia Bao gia từng nhậm chức Thái Bộc Tự Thiếu khanh ở kinh thành, hàm Chính tứ phẩm.”
Quan Tứ phẩm thời Tiên hoàng? Cố Vân Đông âm thầm hừ lạnh, cứ cái dạng ngu ngốc của Tiên hoàng thì , ngay cả cái chức Nhị phẩm của cha Trịnh Nhị cũng là do nịnh bợ mà , đủ thấy cái chức Tứ phẩm cũng chẳng thực tài gì.
Lâm nương tử giật , hóa Hầu phu nhân hỏi .
Bà thở phào nhẹ nhõm, liền một bên yên lặng lắng Thiệu Toàn giới thiệu.
“Sau Tiên hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ, Bao lão thái gia việc hiệu quả nên bãi chức.” Nói là việc hiệu quả, kỳ thực chính là tân hoàng cần loại quan viên việc thực tế như ông : “Bao lão thái gia uất ức trong lòng, bao lâu thì qua đời. Sau đó Bao gia thể trụ ở kinh thành, liền dời cả nhà về Tuyên Hòa phủ.”
Có điều, Bao gia ở kinh thành sống nổi, nhưng về Tuyên Hòa phủ sống như cá gặp nước.
Cố Vân Đông ‘chậc’ một tiếng: “Thế còn Bao đại thiếu gia thì ? Ngày thường là thế nào?”
Nhắc đến chuyện , Thiệu Toàn nhịn : “Bao đại thiếu gia Bao lão phu nhân nuông chiều đến hư. Bao lão thái gia qua đời bao lâu, Bao Đại liền đời. Khi đó vặn là lúc Bao lão phu nhân đau thương nhất, một đứa cháu trai ở bên cạnh mới dần dần nguôi ngoai, phấn chấn trở . Cho nên bà coi đứa cháu như mạng sống, ngày thường gió gió, mưa mưa, khiến Bao Đại cứ ngỡ là trời con. Thế nhưng, từng chịu thiệt tay tiểu thế tử nhà chúng .”