Trì Trì cảm thấy thật quá hiểu , lập tức ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c y quán.
Mấy ngày nay bận thật sự, thời gian đến thăm Lý tiêu sư. Lúc đến, Lý tiêu sư đang ầm ĩ đòi rời .
“Ta thật sự khỏe , nghỉ ngơi ba ngày, hà tất chiếm giường bệnh ở đây, thể về tự dưỡng thương.”
Dược đồng của y quán Trì Trì dặn dò, để ông ở đây dưỡng thương cho , khỏe cho , kẻo vết thương cũ tái phát, bản m.á.u me đầm đìa.
Lý tiêu sư quả thật đỡ nhiều, nhưng Trì Trì mãi đến, d.ư.ợ.c đồng tự nhiên cũng dám thả .
Lý tiêu sư khuyên khô cả họng cũng vô dụng, nỡ nổi giận với d.ư.ợ.c đồng đang vì cho , nội thương thiếu chút nữa là nghẹn .
Trì Trì thấy giọng trung khí mười phần của ông, liền ha hả bước cửa: “Xem Lý ca . Nếu ở y quán nữa, , đưa về.”
Lý tiêu sư ngẩng đầu, thấy là , vẻ mặt vui mừng khôn xiết: “Tiểu .”
Ngay đó ông thấy cô bé tóc búi hai bên cạnh , sững sờ một chút: “Đây là...”
“Đây là , Vãn Vãn.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vãn Vãn dùng giọng sữa non nớt gọi: “Lý ca.”
Lý tiêu sư thấy cô bé mềm mại, lập tức trở nên ngượng ngùng, ngay cả giọng cũng thu : “Ai, ai, tiểu ngoan quá.”
Dừng một chút, trán ông hiện lên một tia kỳ quái. Cô bé còn nhỏ hơn cả con ông, gọi ông là... ca??
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3595-phien-ngoai-dua-ly-tieu-su-ve-nha.html.]
Trì Trì đợi ông nghĩ nhiều, tiến lên bắt mạch cho ông, quả thật thể về nhà nghỉ ngơi.
Lập tức, bảo d.ư.ợ.c đồng chuẩn một cỗ xe ngựa, đó cầm mấy thang thuốc, liền mang Lý tiêu sư về phố Hưng Thao.
Đây vẫn là đầu tiên Lý tiêu sư đến phố Hưng Thao. Trong lòng ông vô cùng cảm kích Trì Trì, cũng thể giúp gì cho .
Khi về đến nhà, chỉ thấy hai vị tiêu sư, những khác đều ở nhà.
Trì Trì ở trong phòng một lát, dẫn Vãn Vãn sang nhà Phạm thẩm bên cạnh.
Phạm thẩm đang chăm sóc hoa cỏ, thấy hai đến, vội buông bình tưới nước trong tay, đón họ: “Hôm nay thời gian rảnh qua đây?”
Trì Trì: “Lần con nhờ bác giúp đỡ, con còn cảm ơn bác. Hai vị cô nương đó gây thêm phiền phức gì cho bác chứ ạ?”
“Không , Như Ý và Tiểu Lộ đều dễ chuyện, tính tình cũng ôn hòa, ở với hợp ý vô cùng.” Phạm thị thích hai cô bé: “Nếu thể, còn họ ở đây thêm một thời gian nữa. Con , Như Ý và Tiểu Lộ thêu thùa giỏi, đến đây là phú hộ ở Tuyên Hòa phủ mời đến giúp đỡ đó.”
Nói bà lắc đầu: “ xem nhà chủ thuê đó vẻ dễ chuyện lắm.”
“Sao dễ chuyện ạ?”
Phạm thị thở dài một : “Ngày đầu tiên các cô đến nhà chủ thuê, chủ thuê liền tay các cô đủ mềm mại, nhất quyết bắt họ về dưỡng hai ngày, mới cho họ chạm bức thêu. Ta , tay trắng trắng nộn nộn, sờ lụa là còn thấy mướt, chỗ nào là mềm mại. Hôm qua các cô đến nhà chủ thuê một chuyến nữa, lúc về trông mệt mỏi lắm, cũng mấy ngày tới còn khó dễ thế nào nữa.”
“Bác cần lo lắng, bọn họ cũng đơn thương độc mã, thật sự gặp chuyện gì, cứ từ từ thương lượng là .”
Trì Trì chỉ giúp giải quyết vấn đề chỗ ở của họ, còn về việc thêu thùa, trong phạm vi thể quản, đó là khó khăn mà chính họ tự khắc phục.