Trì Trì thấy, tiếng lanh lảnh: “Mợ ơi mợ, con đến thăm mợ đây.”
A Nguyệt vui mừng ló đầu : “Trì Trì mau đây, mợ chuẩn cho con nhiều đồ.”
Cố Vân Thư bên cạnh thầm trợn mắt trong lòng, hai cứ như con ruột .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Chàng nhắc nhở nàng: “A Nguyệt, Trì Trì mười hai tuổi .”
Lần họ gặp là đám cưới hai năm .
A Nguyệt xua tay: “Mười hai tuổi thì ? Mười hai tuổi vẫn là trẻ con.”
Đang thì Trì Trì cửa, A Nguyệt mắt sáng rực lên: “Ừ ừ, cao lên , càng tuấn tú hơn, sắp vượt cả của con .”
Sau đó nàng chỉ một cái rương lớn ở góc phòng: “Chỗ đều là cho con. Tình hình của mợ chắc con cũng , tạm thời chắc thể lên đường . Bên Tống viện đầu đành phiền con , lúc con về, mang cái rương theo nhé.”
Trì Trì gật đầu: “Vâng ạ.”
Cậu cũng đến xem cái rương, mà xuống ghế bên cạnh, hỏi han: “Mợ cảm thấy thế nào ạ? Tống sư tổ ? Nếu chỗ nào con giúp , mợ cứ ạ.”
“Được , Trì Trì của chúng đúng là hiếu thuận, hổ là đứa bé ngoan do nương con dạy dỗ.”
Trì Trì: “...”
Cố Vân Thư: “...”
Quả nhiên, ba câu rời nương / tỷ tỷ. Bọn họ quen .
Trì Trì tính tình hoạt bát, chuyện với A Nguyệt một hồi lâu, thấy mợ vẻ mệt, lúc mới cáo từ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3571-phien-ngoai-ve-tuyen-hoa-phu.html.]
Thời gian còn sớm, Cố Vân Thư dẫn gặp Tống Đức Giang, ba cùng ăn cơm, bàn bạc về hành trình sắp tới, xong xuôi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm , Nhất Hải liền mang theo hai hộ vệ đến dịch trạm.
Ngay đó, họ chuyển đồ đạc của Tống Đức Giang lên xe ngựa, cái rương lễ vật A Nguyệt tặng Trì Trì cũng buộc chặt.
Vì Trì Trì vẫn kịp xem trong rương rốt cuộc gì, nhưng đó đều là mợ tặng , đồ vật nhiều mà chắc cũng quý giá.
Trì Trì nghĩ vẫn nên đáp lễ một chút, chỉ là ngoài vội, mang theo thứ gì.
Cậu dứt khoát phố mua, dạo cả một buổi trưa cuối cùng cũng mua mấy món đồ ý.
Sau khi đưa cho mợ, Trì Trì phảng phất như thành một việc vô cùng thần thánh và quan trọng, thở phào một nhẹ nhõm.
Ngày hôm , bọn họ liền mang theo Tống Đức Giang và mấy vị ngự y chuẩn xuất phát.
Trì Trì vẫn cưỡi con lừa nhỏ của , giờ đây yêu con lừa nhỏ vô cùng, và cũng yêu cả bài ca về con lừa nhỏ.
Nhất Hải sợ giống như , hành động một , nên cứ chằm chằm rời, ánh mắt gần như nảy lửa.
Trì Trì đến dựng tóc gáy, chịu nổi đầu : “Nhất Hải, cô nương, cứ chằm chằm sẽ hiểu lầm đó. Huynh yên tâm, là do đón , mới chạy lung tung. Bây giờ nhiệm vụ của là hộ tống Tống sư tổ, một bậc thiên kiêu trách nhiệm như , chắc chắn sẽ hành động một .”
Nhất Hải nghĩ cũng đúng, bèn xoa xoa đôi mắt cay xè, cuối cùng cũng yên tâm.
Vì Tống Đức Giang tuổi cao, quá nhanh sợ xóc nảy khiến lão nhân gia xảy chuyện, nên bọn họ chậm.
Khi đến ngoài cổng thành Tuyên Hòa phủ, là chuyện của nửa tháng .
Gần đây Tuyên Hòa phủ vô cùng náo nhiệt, dù cũng là Đại hội nghiên cứu y thuật, kể những khác, chỉ riêng các thầy t.h.u.ố.c tin mà tới chiếm hơn phân nửa.