Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 3568 phiên ngoại: Cố Vân Thư thông suốt
Cập nhật lúc: 2025-11-04 03:47:37
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Vân Thư cảm thấy nàng thú vị, đó gặp thêm hai .
Chủ yếu là do tiểu quận chúa nhân dịp tỷ tỷ họ kinh, đến tìm bọn họ thì tình cờ gặp . Trước để ý, nhưng kể từ đó, Cố Vân Thư bắt đầu để tâm.
Chàng phảng phất như thông suốt ngay từ khoảnh khắc , chỉ là A Nguyệt còn nhỏ, mới mười ba tuổi.
Huống hồ, nàng từ nhỏ sống trong giàu , cha cưng chiều hết mực, Thái hậu yêu quý. Người khác mười ba tuổi lẽ hiểu chuyện tình cảm, nhưng A Nguyệt vẫn còn ở giai đoạn lẽo đẽo theo đại tỷ đòi kể chuyện xưa.
vội, cũng còn nhỏ, chờ đến lúc nàng lớn lên.
Chỉ là đó, cho nàng ấn tượng về .
Thật lúc nhỏ hai vẫn quen thuộc, ấn tượng về đều tệ. A Nguyệt và Khả Khả càng là bạn khuê các thể hơn.
Chỉ là Vân Thư học ở Quốc Tử Giám, ngoài chu du. Hơn nữa tỷ tỷ, tỷ phu và Khả Khả đều ở kinh thành, tiểu quận chúa và tự nhiên cũng dịp chạm mặt.
Ngày thường dù gặp, cũng phần lớn là lướt qua , dần dần biến thành những xa lạ quen mặt.
Nay cái ý nghĩ , tìm cách nối mối dây liên hệ giữa hai .
A Nguyệt nào nhắm trúng . Nàng chỉ cảm thấy Cố Vân Thư hổ là thiên tài Lục nguyên, tính kế tinh vi như ngay tại nhà họ, mà vẫn thể một lật ngược tình thế.
là của tỷ tỷ Vân Đông, chút năng lực vẫn , bằng chính là tỷ tỷ Vân Đông mất mặt.
từ ngày đó trở , cơ hội nàng gặp Cố Vân Thư liền nhiều lên. Bởi vì thỉnh thoảng tìm đến Hầu phủ, tìm phụ vương của nàng, mới bước chân quan trường, nhiều điều hiểu, thỉnh giáo Quận vương gia.
Chàng còn là nhờ tiểu quận chúa nhắc nhở, cũng Quận vương gia nể mặt tỷ tỷ và tỷ phu nên mới chiếu cố như . Chàng điều, cho nên đồ gì liền mang tới cửa tỏ lòng cảm tạ.
Dễ Tử Lam ban đầu vui vẻ. Chuyện Cố Vân Thư gài bẫy ầm ĩ đến độ truyền tới tai Hoàng thượng, Hoàng đế hạ lệnh cấm tái diễn chuyện tương tự.
Hơn nữa khi rời kinh, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng , mười tám tuổi Cố Vân Thư sẽ tính chuyện hôn sự.
Đây chẳng là quá hợp ý Dễ Tử Lam ? Vân Thư mười tám tuổi, A Nguyệt nhà ông vặn mười sáu, thật là thời điểm thích hợp nhất.
Quy định loại một đám cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, dù các nàng cũng thể chờ đợi suốt ba năm.
Dễ Tử Lam hài lòng với hiện trạng, thằng nhóc Vân Thư thường xuyên đến nhà, ông càng thêm hài lòng.
qua vài , ông liền cảm thấy đúng lắm. Thằng nhóc mới quan trường nhiều điều hiểu, nên tới thỉnh giáo ông???
Kinh thành chỉ ông quan. Tần Văn Tranh còn là thầy vỡ lòng của nó, cũng là Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông phó thác. Những chuyện quan trường, lão Tần chắc chắn hiểu rõ hơn ông.
Vậy mà thằng nhóc cứ chạy độc đến nhà ông.
Đừng thấy Dễ Tử Lam ban đầu tốn bao tâm tư vợt Cố Vân Thư về con rể, nhưng phát hiện Cố Vân Thư ý với A Nguyệt, ông vui, cảm thấy thằng quá vô sỉ, dám nhòm ngó con gái cưng mới mười ba tuổi của nhà ông, đúng là biến thái.
Cố Vân Đông khi chuyện , ở nhà mắng Dễ Tử Lam suốt một buổi trưa.
Nàng cảm thấy Dễ Tử Lam đúng là bệnh, A Nguyệt vớ một cha kỳ quặc, đầu óc vấn đề như ?
Không chỉ Cố Vân Đông, ngay cả Quận vương phi Trịnh thị cũng cảm thấy phu quân nhà mắc chứng mất trí .
Muốn Cố Vân Thư con rể là ông, vui khi nó thích A Nguyệt cũng là ông. Loại , rốt cuộc năm đó nàng trúng điểm nào ?
(Hết chương )
Chương 3569 phiên ngoại: Vân Thư và tiểu quận chúa thành
Dễ Tử Lam rối rắm mâu thuẫn, tính tình sáng nắng chiều mưa, chọc cho Quận vương phi và tiểu quận chúa đều ở chung với ông.
Điều ngược khiến cả hai đều nghiêng về phía Cố Vân Thư, “ thấu hiểu lòng ”.
Cũng may Dễ Tử Lam tuy quá, nhưng cũng quá phận. Ông khó khăn lắm mới khiến Cố Vân Thư hảo cảm với A Nguyệt, nếu thật sự đuổi mất, ông hối hận.
Đặc biệt là khi những khác thấy Cố Vân Thư thăng chức vù vù, bắt đầu rục rịch gả con gái nhà cho , Dễ Tử Lam ngược sốt ruột, con gái cưng của vẫn thông suốt gì cả.
Ông cũng thẳng tâm tư của Cố Vân Thư cho A Nguyệt, sợ nàng ảnh hưởng.
May mà A Nguyệt cũng là thông tuệ, dần dần, nàng và Vân Thư càng thêm tâm đầu ý hợp.
Hai đính hôn năm A Nguyệt mười lăm tuổi, và thành năm mười sáu tuổi.
Khi đó, Cố Vân Thư tròn mười tám, quả thật đúng với lời hứa hẹn của Cố Vân Đông.
giờ hơn hai năm trôi qua, hai vẫn con.
Đối với khác mà , thành hai năm con khó tránh khỏi dị nghị. Chẳng xa, ngay cả Dễ Tử Lam cũng sốt ruột, còn tưởng rằng xảy vấn đề gì.
tỷ phu của Cố Vân Thư chính là thầy thuốc, tỷ tỷ còn nhờ tỷ phu phổ biến kiến thức cho .
Chàng ngày nay ít nữ tử sinh con dễ khó sinh, con cái cũng khó nuôi, phần lớn là do tuổi còn quá nhỏ, cơ thể phát triển thiện.
Cho nên vì nghĩ cho A Nguyệt, Vân Thư dự định chờ thêm hai năm nữa, dù cũng vội. Vợ chồng Cố Đại Giang cũng thúc giục, Dương Liễu thậm chí còn tìm Quận vương phi, đem những lời Vân Đông với bà, kể cho Quận vương phi , bảo bà yên tâm. Sức khỏe của A Nguyệt và Vân Thư đều , mỗi năm đều bắt mạch bình an, khi nào con cũng đều cả.
Hiện tại một còn nhỏ, một chú tâm sự nghiệp, vả trẻ tuổi mới thành , cả hai đều hưởng thụ thế giới hai , bậc cha như họ cần tạo áp lực cho con trẻ.
Quận vương phi thở phào nhẹ nhõm, lúc thể thừa nhận phu quân nhà mắt , chỉ chọn rể văn võ song , mà ngay cả nhà thông gia cũng điều.
Hơn nữa Cố Đại Giang tuy gọi về kinh, nhưng Dương Liễu việc riêng của . Tiệm hoa của bà ở kinh thành cũng khai trương, bà còn tìm ít giống hoa hiếm lạ ở Lạc Châu phủ, mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc hoa cỏ. Vì , việc trong nội viện Cố gia đều giao cho A Nguyệt quản lý.
A Nguyệt là kinh doanh, nhưng nàng dù cũng lớn lên ở Quận vương phủ, quản lý việc hậu trạch vô cùng giỏi giang.
Hai chồng nàng dâu hiếm tìm cách chung sống hòa hợp, khiến ít gia đình ở kinh thành vô cùng hâm mộ. Đặc biệt là những nhà vợt Cố Vân Thư về con rể, thật sự chỉ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, lén mắng Dễ Tử Lam thêm một trận.
Hiện giờ Cố Vân Thư về Tuyên Hòa phủ, tự nhiên cũng mang A Nguyệt theo.
Trì Trì tuy chỉ gặp mợ vài , nhưng mợ đối với vô cùng . Nghe là vì mẫu , mợ vô cùng sùng bái và yêu thích mẫu , nên yêu ai yêu cả đường , mỗi khi thấy đều hận thể đem hết đồ trong tay nhét lòng .
Chuyện ông cữu trong lòng chua lè, hoài nghi A Nguyệt gả cho , là vì sức hút của tỷ tỷ nhà , chứ hề liên quan đến việc là Lục nguyên, thông minh quả cảm, tuấn tiêu sái, săn sóc hiền lành.
Cho nên Trì Trì mợ ngửi mùi m.á.u tanh, liền nhịn hỏi: “Mợ khỏe trong ạ? Vậy con tắm rửa cho bay hết mùi hẵng gặp mợ.”
Chương 3570 phiên ngoại: Mang thai
Cố Vân Thư liền dẫn đến phòng dành cho khách, phòng mới : “Mợ con thai , mẫn cảm với mùi vị, gần đây nôn nghén vô cùng lợi hại.”
Trì Trì kinh ngạc mắt trợn tròn: “Có, thai ạ?”
“ .” Cố Vân Thư bất đắc dĩ : “Từ đầu năm chúng chuẩn con. Không ngờ đang đường thì nàng đột nhiên khỏe, Tống viện đầu bắt mạch cho nàng, hơn một tháng. Trước đó vẫn phản ứng gì, ai ngờ đột nhiên nôn mửa dữ dội. Cho nên mới gửi tin, nhờ tỷ tỷ phái qua đây, đón Tống viện đầu đến Tuyên Hòa phủ .”
Tống Đức Giang là tham gia Đại hội nghiên cứu y thuật, còn một tháng rưỡi nữa đại hội mới bắt đầu. Tống Đức Giang qua đó cũng cần chuẩn , nên ít nhất đến phủ thành một tháng mới .
lúc A Nguyệt đột nhiên chẩn đoán là mang thai, thể lên đường.
Cố Vân Thư yên tâm về nàng, nhưng nếu đợi nàng hết nôn nghén, chừng đợi đến lúc thai ba tháng. Kể cả tình hình nàng hơn một chút, thể tiếp tục lên đường, thì chắc chắn cũng sẽ vô cùng chậm, khi nửa ngày nghỉ ngơi nửa ngày, thật sự quá lỡ dở thời gian, cũng trễ nải công việc của Tống Đức Giang.
Cũng may huyện Hồ Phong cách Tuyên Hòa phủ xa, nhờ tỷ tỷ phái đến đón, cũng sẽ vấn đề gì.
Sớm sẽ xảy sự cố bất ngờ như , nhường nhiệm vụ hộ tống cho cha .
Nói , việc hộ tống Tống Đức Giang đến Tuyên Hòa phủ, vẫn là do nỗ lực tranh giành mới . Tống Đức Giang tâu bày với Hoàng đế về lợi ích của Đại hội nghiên cứu y thuật, Hoàng đế cũng đây là cơ hội hiếm để họ nâng cao y thuật.
Tống Đức Giang là Viện đầu Thái Y Viện, tham gia sự kiện lớn như tự nhiên lợi ích, bản lĩnh của ông càng giỏi, thì đối với hoàng thất tự nhiên cũng càng lợi.
Cho nên Hoàng đế chẳng những chuẩn tấu Tống Đức Giang Tuyên Hòa phủ, mà còn cử thêm ba vị ngự y cùng theo.
Vốn dĩ loại việc hộ tống , thế nào cũng đến lượt Cố Vân Thư, một Hộ Bộ Thị lang.
Cố Vân Thư cái miệng dẻo, khi tin liền lập tức đến Ngự Thư Phòng tìm Hoàng thượng ‘thương lượng’ một hồi.
Hoàng đế cảm thấy cũng lý, Đại hội y thuật chính là do Thiệu Thanh Viễn tổ chức, mà Thiệu Thanh Viễn là tỷ phu của Cố Vân Thư. Cố Vân Thư đến Tuyên Hòa phủ, gì cũng tiện, yêu cầu gì chỉ cần một tiếng là , mấy vị ngự y cũng sẽ an bài chu đáo, đôi bên đều sẽ hòa hợp.
Đương nhiên, Hoàng đế cũng Cố Vân Thư là nhớ mấy vị , quan ở kinh thành năm năm , từng về Tuyên Hòa phủ, nhân cơ hội trở về thăm cũng .
Hoàng đế cũng là thích đùa, khi đồng ý việc , liền cho Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang thiếu chút nữa là đ.ấ.m c.h.ế.t thằng con thối . Ông cũng lâu gặp Vân Đông, về Tuyên Hòa phủ, ông cũng về.
Thằng nhóc thối dám nhân lúc ông bận rộn tin, lén lút đến chỗ Hoàng thượng giành cơ hội.
Thật là đại bất hiếu!
Nghĩ đến cha , Cố Vân Thư giờ vẫn còn thấy nhức đầu.
Chàng vỗ vỗ vai Trì Trì: “Được , mau tắm rửa , về .”
Trì Trì đóng cửa , tắm rửa quần áo xong, ngửi ngửi , còn chút mùi nào.
Cậu còn định xức thêm chút mùi t.h.u.ố.c lên , nhưng nghĩ đến mợ mẫn cảm với mùi vị, nên thôi, kẻo nàng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c cũng thấy khỏe.
Cố Vân Thư và A Nguyệt ở ngay viện phía . Đường Thủy vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy liền dẫn sân .
Chương 3571 phiên ngoại: Về Tuyên Hòa phủ
Trì Trì thấy, tiếng lanh lảnh: “Mợ ơi mợ, con đến thăm mợ đây.”
A Nguyệt vui mừng ló đầu : “Trì Trì mau đây, mợ chuẩn cho con nhiều đồ.”
Cố Vân Thư bên cạnh thầm trợn mắt trong lòng, hai cứ như con ruột .
Chàng nhắc nhở nàng: “A Nguyệt, Trì Trì mười hai tuổi .”
Lần họ gặp là đám cưới hai năm .
A Nguyệt xua tay: “Mười hai tuổi thì ? Mười hai tuổi vẫn là trẻ con.”
Đang thì Trì Trì cửa, A Nguyệt mắt sáng rực lên: “Ừ ừ, cao lên , càng tuấn tú hơn, sắp vượt cả của con .”
Sau đó nàng chỉ một cái rương lớn ở góc phòng: “Chỗ đều là cho con. Tình hình của mợ chắc con cũng , tạm thời chắc thể lên đường . Bên Tống viện đầu đành phiền con , lúc con về, mang cái rương theo nhé.”
Trì Trì gật đầu: “Vâng ạ.”
Cậu cũng đến xem cái rương, mà xuống ghế bên cạnh, hỏi han: “Mợ cảm thấy thế nào ạ? Tống sư tổ ? Nếu chỗ nào con giúp , mợ cứ ạ.”
“Được , Trì Trì của chúng đúng là hiếu thuận, hổ là đứa bé ngoan do nương con dạy dỗ.”
Trì Trì: “...”
Cố Vân Thư: “...”
Quả nhiên, ba câu rời nương / tỷ tỷ. Bọn họ quen .
Trì Trì tính tình hoạt bát, chuyện với A Nguyệt một hồi lâu, thấy mợ vẻ mệt, lúc mới cáo từ về.
Thời gian còn sớm, Cố Vân Thư dẫn gặp Tống Đức Giang, ba cùng ăn cơm, bàn bạc về hành trình sắp tới, xong xuôi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm , Nhất Hải liền mang theo hai hộ vệ đến dịch trạm.
Ngay đó, họ chuyển đồ đạc của Tống Đức Giang lên xe ngựa, cái rương lễ vật A Nguyệt tặng Trì Trì cũng buộc chặt.
Vì Trì Trì vẫn kịp xem trong rương rốt cuộc gì, nhưng đó đều là mợ tặng , đồ vật nhiều mà chắc cũng quý giá.
Trì Trì nghĩ vẫn nên đáp lễ một chút, chỉ là ngoài vội, mang theo thứ gì.
Cậu dứt khoát phố mua, dạo cả một buổi trưa cuối cùng cũng mua mấy món đồ ý.
Sau khi đưa cho mợ, Trì Trì phảng phất như thành một việc vô cùng thần thánh và quan trọng, thở phào một nhẹ nhõm.
Ngày hôm , bọn họ liền mang theo Tống Đức Giang và mấy vị ngự y chuẩn xuất phát.
Trì Trì vẫn cưỡi con lừa nhỏ của , giờ đây yêu con lừa nhỏ vô cùng, và cũng yêu cả bài ca về con lừa nhỏ.
Nhất Hải sợ giống như , hành động một , nên cứ chằm chằm rời, ánh mắt gần như nảy lửa.
Trì Trì đến dựng tóc gáy, chịu nổi đầu : “Nhất Hải, cô nương, cứ chằm chằm sẽ hiểu lầm đó. Huynh yên tâm, là do đón , mới chạy lung tung. Bây giờ nhiệm vụ của là hộ tống Tống sư tổ, một bậc thiên kiêu trách nhiệm như , chắc chắn sẽ hành động một .”
Nhất Hải nghĩ cũng đúng, bèn xoa xoa đôi mắt cay xè, cuối cùng cũng yên tâm.
Vì Tống Đức Giang tuổi cao, quá nhanh sợ xóc nảy khiến lão nhân gia xảy chuyện, nên bọn họ chậm.
Khi đến ngoài cổng thành Tuyên Hòa phủ, là chuyện của nửa tháng .
Gần đây Tuyên Hòa phủ vô cùng náo nhiệt, dù cũng là Đại hội nghiên cứu y thuật, kể những khác, chỉ riêng các thầy t.h.u.ố.c tin mà tới chiếm hơn phân nửa.
Chương 3572 phiên ngoại: Tái ngộ
Mấy cỗ xe ngựa của nhóm Trì Trì đều xếp hàng ở phía . Cũng may thời tiết mát mẻ, Tống Đức Giang là thầy thuốc, tính kiên nhẫn vô cùng, còn hứng thú ngắm phong cảnh xung quanh, bắt chuyện với mấy vị thầy t.h.u.ố.c cũng đến tham gia đại hội đang xếp hàng phía .
Đã như , Trì Trì cũng định lên báo danh để lối đặc biệt.
Dù Tống Đức Giang là Viện đầu Thái Y Viện, phận giống thường, thành cũng là lẽ thường.
Tống Đức Giang rõ ràng là giao lưu thêm với khác, Trì Trì cũng vội, cứ chậm rãi xếp hàng thôi.
Ai ngờ xếp hàng bao lâu, phía liền truyền đến một giọng vui mừng: “Bạch Mặc tiểu .”
Trì Trì sững sờ, đầu , quả nhiên là Lý tiêu sư.
Lý tiêu sư vui vẻ về phía , ông : “Ta mà, cưỡi lừa con phía là ngươi , ngờ thật sự đúng là ngươi.”
Trì Trì vô cùng kinh ngạc: “Lý đại ca ở đây?”
Bọn họ gặp là đường đến huyện Hồ Phong. Lúc Trì Trì xuất phát từ Tuyên Hòa phủ, đón trở về.
nhóm Lý đại ca cũng đây.
Lý tiêu sư : “Chúng xuất phát từ Vĩnh Ninh phủ, vì hàng hóa giao đến huyện Hồ Phong , nên đường vòng. Hiện giờ hàng giao, liền hộ tống mấy vị cô nương đến Tuyên Hòa phủ.”
Trì Trì về phía , quả nhiên cỗ xe ngựa chở nữ quyến đang ở giữa đoàn xe.
trong đoàn tiêu sư thiếu mất mấy , nghĩ chắc là mấy trọng thương tiện lên đường, nên dứt khoát ở huyện Hồ Phong dưỡng thương.
Cũng là do lúc Lý tiêu sư thương, Trì Trì ở bên cạnh, kịp thời cho ông uống t.h.u.ố.c trị thương, nên mới hồi phục nhanh . lẽ vì mấy ngày nay cứ đường, sắc mặt ông trông lắm.
Trì Trì dìu ông lên cái xe đẩy tay chở hàng phía , hỏi về món hàng : “Cái hộp ...”
Nhắc đến chuyện , sắc mặt Lý tiêu sư liền sa sầm: “Không sai, cái hộp đó chính là giao đến huyện Hồ Phong. Dù cũng giao đến nơi, đó bọn họ cướp hàng nữa , cũng liên quan đến chúng . là do bọn họ giấu giếm từ , hại chúng mất hai vị , những còn đều ít nhiều thương. Phí trợ cấp, phí t.h.u.ố.c men và phí bồi thường, chúng đều đòi bọn họ cả .”
Bọn họ trả tiền sòng phẳng, chắc cũng đoán sẽ xảy chuyện như .
Lý tiêu sư nghĩ tới chuyện càng tức, chủ hàng thật thứ lành gì.
Vì Trì Trì cứu mạng họ, còn ở đó tự tham gia c.h.é.m g.i.ế.c, nên Lý tiêu sư cũng xem là ngoài, những vấn đề liên quan đến cái hộp đó, ông đều kể hết cho .
Trì Trì cũng phản cảm với chủ xưởng đó, thấy Lý tiêu sư quá phẫn nộ, nhịn ho khan vài tiếng.
Cậu vươn tay, bắt mạch cho ông.
“Thời gian qua chắc chắn là dưỡng thương tử tế đúng ?” Trì Trì chút vui: “Đại ca xem, cũng trọng thương, ở huyện Hồ Phong nghỉ ngơi?”
Lý tiêu sư thở dài: “Nhân lực của chúng vốn nhiều, gặp chuyện như , mấy vị cô nương đều sợ hãi.” Cho nên ai đều .
Ban đầu, trong nữ quyến một cô nương còn la lối bắt họ trả tiền, đòi đổi một tiêu cục khác ở huyện Hồ Phong để tiếp tục hộ tống họ đến Tuyên Hòa phủ.
Lý tiêu sư thật cũng , bọn họ cũng ở huyện Hồ Phong dưỡng thương.
Chỉ là bọn họ là tiêu cục danh tiếng, giữa đường mà chuyển giao cho tiêu cục khác là đúng quy củ.
Thứ hai, họ quen thuộc huyện Hồ Phong, cũng nhân phẩm của các tiêu cục trong huyện thế nào.
Nếu gặp nơi danh tiếng , chẳng là hại khách ? Đặc biệt các nàng đều là nữ quyến, nếu kẻ nảy sinh ý , đó chính là đẩy mấy vị cô nương hố lửa.
Chương 3573 phiên ngoại: Nhà ở Tuyên Hòa phủ
Cũng may mấy Cố cô nương còn đều đồng ý đổi tiêu cục. Chỉ là các nàng đến Tuyên Hòa phủ là việc cần , thể trì hoãn ở huyện Hồ Phong quá lâu, cho nên nhóm Lý tiêu sư cũng rảnh lo dưỡng thương cho , tình hình khá hơn một chút liền xuất phát ngay.
Không ngờ, gặp thiếu niên cưỡi lừa nhỏ Bạch Mặc lúc ngay tại cổng thành .
Lý tiêu sư cảm kích Trì Trì: “Lúc hôn mê bất tỉnh, cũng kịp với ngươi một tiếng cảm ơn. Ngươi thì , ngược nhờ tiêu đầu với , cảm ơn vì hai cái bánh bao, thật hổ c.h.ế.t. , ngươi đến Tuyên Hòa phủ việc gì ? Nếu cần giúp đỡ, thể tới tìm .”
Ông liếc cỗ xe ngựa bên cạnh Trì Trì.
Trì Trì: “Không việc gì ạ, nhà con ở Tuyên Hòa phủ.”
Lý tiêu sư ngạc nhiên: “Hả, nhà ngươi ở đây ? Vậy , chúng cũng định ở Tuyên Hòa phủ nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó ngươi thể tới tìm chơi. Chúng ở tại khách điếm Phúc Vận trong thành đông.”
Bọn họ đưa đến nơi , nên dự định dưỡng thương cho tử tế, dưỡng xong sẽ về.
Tuyên Hòa phủ bọn họ cũng từng đến hai , mỗi đều ở khách điếm Phúc Vận, tự nhiên cũng ngoại lệ.
Trì Trì nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được ạ, hôm nào rảnh con sẽ đến tìm .”
Đang chuyện, hàng cũng liên tục nhích về phía , nhanh đến lượt Trì Trì.
Lý tiêu sư vẫn đang hăng say chuyện với Trì Trì, thì bên lính gác cổng nhận lấy giấy tờ thông hành Nhất Hải đưa qua, liếc một cái, lập tức cung kính : “Hóa là Tống đại nhân đến. Mời đại nhân trong, thuộc hạ sẽ lập tức sắp xếp hộ tống các vị đến thẳng dịch trạm.”
Giọng của Lý tiêu sư khựng . Đại, đại nhân??
, ông quên mất, tiêu đầu từng với , Bạch tiểu khi chia tay họ ở huyện Hồ Phong về phía dịch trạm.
Người ở dịch trạm, là đại nhân thì là gì?
Bạch tiểu theo xe ngựa của vị đại nhân , thể là thuộc hạ của ngài . Vậy ông bên lải nhải nhiều như , liệu tiểu quở trách .
Lý tiêu sư liếc Tống Đức Giang, thấy vẻ mặt ông coi như hiền lành, vẻ gì là truy cứu. Hơn nữa, chính ông cũng đang trò chuyện với dân thường, xem là tính tình bình dị gần gũi. Cũng , Bạch Mặc tiểu cũng là một bụng.
Lý tiêu sư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước xuống khỏi xe đẩy, nhỏ với Trì Trì: “Tiểu mau , cơ hội chúng trò chuyện .”
Trì Trì bèn vẫy tay với ông, vẫn con lừa nhỏ: “Tạm biệt, Lý đại ca.”
Họ thành , bên mới đến lượt đoàn xe của tiêu cục.
Tiêu đầu tuy Lý tiêu sư và Trì Trì gì, nhưng cũng thấy thái độ của lính gác thành đối với họ. Thấy Lý tiêu sư lủi thủi về, ông khỏi : “Chẳng với ngươi, Bạch tiểu công tử lúc về hướng dịch trạm ? Người trong xe ngựa bên cạnh , đoán cũng dân thường .”
Vừa Lý tiêu sư quá kích động, ông kịp ngăn thì chạy qua đó .
Lý tiêu sư : “Gặp Bạch tiểu , nhất thời cao hứng, nên vội quên mất.”
“Thôi, đến lượt chúng , lấy giấy thông hành .”
Tiêu đầu cũng nhiều. Xét cho cùng, còn cảm ơn cái tính tình dễ bắt chuyện, thích kết giao của Lý tiêu sư. Ông luôn cảm thấy, vị tiểu công tử tay giúp đỡ bọn họ lúc , chính là nể tình hai cái bánh bao của Lý tiêu sư.
Chương 3574 phiên ngoại: Nữ thợ thêu (tú nương)
Xe của tiêu cục cũng tiến phủ thành. Mãi cho đến khi trong thành, mấy nữ quyến vẫn luôn lo lắng đề phòng trong xe ngựa mới thở phào nhẹ nhõm một .
Các nàng lúc mới tâm trạng ngắm cảnh sắc của Tuyên Hòa phủ.
“Vẫn luôn Tuyên Hòa phủ phồn hoa, ngờ đông như , thật sự náo nhiệt quá, so với huyện thành của chúng thì giàu hơn nhiều.”
“Đó là lời thừa ? Đây chính là phủ thành, chúng chỉ là huyện thành, mà so sánh ? Tiểu Lộ, lát nữa đừng vẻ kinh ngạc ồn ào như , khác thấy, còn tưởng chúng từng thấy sự đời.”
Cô nương gọi là Tiểu Lộ mặt ửng đỏ, khỏi nhích gần Cố Như Ý, mấp máy môi nhưng cuối cùng gì.
Vẫn là vị nữ tử trung niên duy nhất trong xe ngựa, trông vẻ lớn tuổi nhất, cất tiếng, “Được , chúng ngoài, quen mấy , nên chiếu cố lẫn . Đặc biệt là khi đến nhà chủ thuê, càng biểu hiện thiện, kẻo chủ thuê ấn tượng về chúng , đầu hỏng mất mối ăn.”
Năm các nàng trong xe đều là tú nương của Bàng gia ở huyện Phùng. Lần tới Tuyên Hòa phủ, là vì một gia đình giàu ở đây rằng, trong nhà một bức thêu từ tiền triều cẩn thận hư hỏng. Nghe tiệm vải Bàng thị một vị tú nương tay nghề giỏi, từng tu bổ qua tranh thêu hỏng, liền mời nàng đến tận nơi, xem thử thể tiến hành tu bổ .
Vị tú nương chính là Cố Như Ý. lúc đó Cố Như Ý thành một , giúp nàng vẽ nguyên dạng bức thêu chính là Tiểu Lộ, cho nên cần cả hai bọn họ cùng hợp tác mới .
cả hai vị cô nương đều mới mười bốn tuổi, từng xa nhà bao giờ, nào dám một ngàn dặm xa xôi đến Tuyên Hòa phủ?
Không xa, nhà các nàng cũng yên tâm.
chủ thuê bên Tuyên Hòa phủ , bức thêu hỏng vô cùng quý giá, giá trị liên thành, nếu đưa đến huyện Phùng, qua vận chuyển sợ xảy sự cố, kẻ gian nhòm ngó, nên chỉ thể phiền các nàng vất vả một chuyến. Phí dụng thuê tiêu cục , họ đều sẽ chi trả, hơn nữa khi tu bổ xong, sẽ cho các nàng thù lao hậu hĩnh.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, chủ mẫu tiệm vải Bàng thị là La thị liền nhanh chóng quyết định, để quản sự nương tử, cũng chính là vị nữ tử trung niên lớn tuổi nhất mở miệng, dẫn theo các nàng, mang thêm một tú nương dự là Hà Sa, lỡ như Cố Như Ý và Tiểu Lộ gì bất trắc thể tu bổ, Hà Sa cũng thể thế khẩn cấp.
Như , các nàng liền bốn , bạn bè, còn tìm tiêu cục đáng tin cậy nhất huyện thành, ngoài, nhà Cố Như Ý các nàng lúc mới yên tâm.
ai , ngay ngày các nàng xuất phát một hôm, trong đoàn thêm một tú nương. Là do đại quản sự của phường thêu các nàng xếp , là mang theo để học hỏi thêm.
Người chính là Hứa Quế Lan, một nữ tử vốn ưa Cố Như Ý và gây sự với Tiểu Lộ.
Có cùng đồng hành, chuyến của các nàng quả thật là gà bay ch.ó sủa. Quản sự nương tử vô cùng phiền não, cũng bực bội, hận thể vứt cái que khuấy phân dọc đường.
Chỉ là Hứa Quế Lan thế nào mà bắt quen với đại quản sự, quản sự nương tử dám đắc tội đại quản sự, nên dọc đường chỉ thể nhẫn nhịn ả nhiều hơn.
Những khác đều kiểu tính tình thích ganh đua hơn thua, điều càng khiến Hứa Quế Lan voi đòi tiên.
Hiện giờ thành, ả vẫn nặng nhẹ như , lúc mới khiến quản sự nương tử thể nhịn nữa mà vài câu.
Hứa Quế Lan lúc mới an phận , nhưng bao lâu nhịn , đặc biệt là khi thấy Cố Như Ý mất tập trung, ngoài cửa sổ đang suy nghĩ gì, ả khỏi nhạo : “Cố Như Ý, ngươi đang nghĩ gì đấy?”
Chương 3575 phiên ngoại: Cô của Cố Như Ý
Cố Như Ý phảng phất như thấy, tay trái nàng đặt lên cổ tay , nhẹ nhàng vuốt ve.
Trên cổ tay của nàng, đeo một chuỗi vòng tay. Chuỗi vòng nàng xa lạ, là khi xuất phát mẫu đeo cho nàng, là cô cô tặng.
Mẫu vốn yên tâm để nàng xa nhà, cho dù quản sự nương tử cùng, cũng vẫn yên tâm.
khi nơi các nàng đến chính là Tuyên Hòa phủ, thái độ của bà mới thả lỏng đôi chút. Bà còn dặn nàng, nếu gặp chuyện gì, thì hãy cầm chiếc vòng tay đến Vĩnh Ninh hầu phủ tìm cô cô, bà còn , cô cô của nàng chính là... Hầu phu nhân.
Sao thể chứ? Cố Như Ý bao giờ nghĩ tới, nhà sẽ quen một nhân vật lợi hại như .
Thật ấn tượng về thời thơ ấu của nàng còn sâu đậm. Sau khi các nàng định cuộc sống ở trấn Phồn Tú, nương bao giờ nhắc với nàng chuyện ngày xưa, chiếc vòng tay cũng cất giữ kỹ. Cha Lê gia và Lê thị đều cố ý phai nhạt chuyện năm đó, đối với Cố Như Ý mà , chuyện lúc nhỏ càng thêm mơ hồ.
Trong ấn tượng của nàng, về chuyện năm đó, chỉ nhớ mang máng một đứa trẻ trạc tuổi , cha đều đối xử với nó , nó sẽ cho nàng đồ ăn. Còn một tỷ tỷ xinh , đối xử với nàng dịu dàng hiền lành, còn mua quần áo cho nàng.
đối phương là phận gì, Cố Như Ý thật sự nhớ rõ.
Kết quả nương , đứa bé là thúc thúc (chú) của nàng, tỷ tỷ xinh là cô cô của nàng, là quận chúa, là Hầu phu nhân, hiện đang ở ngay tại Tuyên Hòa phủ.
Cố Như Ý nên tìm bọn họ . Nàng ý nghĩ gì khác, chỉ là gặp họ.
“Cố Như Ý, Cố Như Ý, Cố Như Ý!!” Giọng gọi nàng mang theo lửa giận, Hứa Quế Lan thiếu chút nữa là nhào tới lay nàng.
Cố Như Ý đột nhiên hồn, buông tay xuống, thu tầm mắt đang ngoài cửa sổ xe, hỏi: “Gọi việc gì?”
“Ta còn hỏi ngươi gì đấy, từ nãy đến giờ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Không là vì gặp vị Bạch công tử , nên trong lòng ngươi vẫn còn tơ tưởng đến đấy chứ? Từ lúc , ngươi cứ như mất hồn mất vía.” Hứa Quế Lan khinh thường nàng.
Lời , ngay cả quản sự nương tử cũng chút lo lắng.
Quả thật, từ lúc thành sắc mặt Như Ý chút kỳ lạ, khác chuyện nàng cũng phản ứng, lẽ nào thật sự...
Quản sự nương tử thì năng kẹp d.a.o giấu kiếm như Hứa Quế Lan, bà chỉ hỏi dò: “Như Ý, tâm sự gì ? Có đang lo lắng khi đến nhà chủ thuê, tự tin việc chữa trị bức thêu ?”
Cố Như Ý vội lắc đầu: “Không ạ, con, con chỉ đang nghĩ, nên gặp cô cô của con , cô cô của con đang ở Tuyên Hòa phủ.”
“Cô cô??”
Lời thốt , mấy trong xe ngựa đều đầu nàng, hai mắt đầy kinh ngạc.
Một lát , Hứa Quế Lan đột nhiên bật : “Cố Như Ý, ngươi sớm qua với họ hàng bên nội ? Sao đột nhiên lòi một bà cô ở đây? Ngươi đang đùa chúng đấy ?”
Cố Như Ý lười để ý đến ả, quản sự nương tử vẫn tin tưởng Cố Như Ý. Tuy các nàng đều , cha của Cố Như Ý qua đời, họ hàng bên nội vì nàng là con gái nên nhận, cho nên Cố Như Ý sống cùng , ông ngoại và bà ngoại.
“Nếu gặp, thì chờ chúng xong việc bên , sẽ cho các nghỉ hai ngày để dạo chơi ở Tuyên Hòa phủ, gặp thì cứ .”
Cố Như Ý vui vẻ mặt: “Vâng ạ.”
Hứa Quế Lan trợn trắng mắt. Tiểu Lộ và Hà Sa thể dạo chơi ở đây, cũng vui mừng.
Chương 3576 phiên ngoại: Không chỗ ở
Đang chuyện, xe ngựa cũng dừng , bên ngoài truyền đến giọng của tiêu đầu.
“Chúng đến khách điếm Phúc Vận , xuống xe , đặt mấy phòng.”
Cố Như Ý mấy liền đỡ quản sự nương tử xuống xe ngựa, cả đoàn về phía khách điếm.
Thế nhưng, tiêu đầu cảnh tấp nập ở cổng lớn, bất giác nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một dự cảm lành.
Quả nhiên, ông đến quầy, liền thấy chưởng quỹ ngẩng đầu lên, : “Là Tiền tiêu đầu , đến tìm chỗ trọ ? Vậy thì may , khách điếm của chúng kín phòng .”
“Kín phòng?”
Chưởng quỹ gật đầu: “Ông , năm nay Đại hội nghiên cứu y thuật tổ chức ngay tại Tuyên Hòa phủ chúng . Chẳng , thầy thuốc, bệnh nhân từ khắp nơi, thậm chí cả bá tánh thích náo nhiệt, cùng đám công tử nhân cơ hội kết giao, mấy ngày nay đều kéo tới. Các vị đến chậm một ngày , hôm qua khách điếm của vẫn còn mấy phòng trống, nhưng sáng sớm nay hết sạch .”
Tiền tiêu đầu khỏi liếc các tiêu sư và nhóm Cố Như Ý phía , lúc đầu , ông : “Vậy chưởng quỹ , khách điếm nào còn phòng trống ?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Về cơ bản là đều hết . Ông cũng từng ở chỗ mấy , khách điếm Phúc Vận của chúng vị trí lắm, mà ngay cả chỗ chúng cũng còn phòng, mấy tửu lầu lớn khác thì càng . Bây giờ e rằng chỉ còn nhà dân cho thuê may còn chỗ.”
Nụ mặt Tiền tiêu đầu giữ nữa. Trời ngả về chiều, chỗ ở là xong .
Ông cảm ơn chưởng quỹ một tiếng, trở chỗ Lý tiêu sư, thở dài kể tình hình.
Mọi lập tức sững sờ. Đám tiêu sư thì , bọn họ màn trời chiếu đất quen .
mấy vị nữ quyến , thể ngủ ngoài đường , đúng ?
Hứa Quế Lan là đầu tiên chịu nổi: “Không còn phòng? Vậy chúng bây giờ? Tiền tiêu đầu, đây đều là vấn đề của các . Nếu các đường chậm chạp, trì hoãn thời gian, tới sớm hai ngày, chúng phòng mà ở?”
Sắc mặt Tiền tiêu đầu lắm, nhưng cũng tiện phản bác.
Quản sự nương tử trừng mắt Hứa Quế Lan một cái, lúc mới : “Vậy Tiền tiêu đầu tính toán gì ?”
“Ta ở đây cũng quen vài , hỏi thăm thử, bảo các tiêu sư hỏi xem còn khách điếm nào khác thể trọ . Chỉ đành phiền các vị ở đây chờ một lát. Tuy khách điếm Phúc Vận còn phòng, nhưng đại sảnh vẫn thể nghỉ chân một lát, bảo chưởng quầy dọn chút thức ăn cho các vị, xin chờ một lát.”
Quản sự nương tử tự nhiên vấn đề gì: “Vậy phiền Tiền tiêu đầu .”
Tiền tiêu đầu , với Lý tiêu sư: “Huynh còn vết thương , cần chạy cả, cứ ở đây, bảo vệ các nàng.”
Lý tiêu sư thật ngoài tìm khách điếm hơn, chứ ở đây với mấy vị tú nương cũng chẳng việc gì ho.
Mấy tú nương khác đều dễ chuyện, chỉ riêng vị Hứa cô nương , thật khiến chịu nổi.
Quả nhiên, ngay khi nhóm Tiền tiêu đầu rời , Lý tiêu sư đưa mấy đến một góc đại sảnh nghỉ, Hứa Quế Lan vẫn luôn ca cẩm, lầm bầm mát.
Cuối cùng ả càng càng bực, liền sang Lý tiêu sư: “Trời sắp tối , bọn họ còn về? Đến tối khách điếm sẽ đuổi chúng ngoài, lúc đó bây giờ, ngủ ngoài đường chắc? Ngươi còn ngốc ở đây gì, ngươi cũng tìm chứ. Ngươi quen vị Bạch gì đó ? Hắn là Tuyên Hòa phủ ? Ngươi tìm giúp đỡ .”
Chương 3577 phiên ngoại: Không tìm Trì Trì
Sắc mặt Lý tiêu sư khẽ biến. Tính tình ông vốn sảng khoái, nhưng nghĩa là thể nhẫn nhịn thứ, ông lập tức 'vụt' dậy.
Hứa Quế Lan ông dọa giật . Thấy khí giương cung bạt kiếm, quản sự nương tử vội vàng : “Lý tiêu sư đừng chấp nhặt với nó, nó đầu xa nhà, hiểu sự khó xử , để khuyên nó.”
Quản sự nương tử cũng hết chịu nổi Hứa Quế Lan. Lời nào nên , lời nào , ả ? Sớm Hứa Quế Lan cũng theo, bà nhận chuyến .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lý tiêu sư thở hắt một , xoay về phía cửa khách điếm.
Nếu thể, ông cũng ngoài tìm chỗ trọ, chứ trong khách điếm đàn bà ca cẩm. Trước đây ông cứ thấy bà vợ ở nhà lải nhải, lúc phiền phức, giờ mới , vợ ông mà so với Hứa cô nương , thì quả thật gọi là trầm mặc ít lời.
Lý tiêu sư ở cửa khách điếm, dòng qua . Lại sắc trời càng lúc càng tối sầm, trong lòng cũng khỏi hoang mang.
“Sao ở ngoài ?” Tiếng của Du tiêu sư truyền đến bên tai.
Lý tiêu sư ngẩng đầu: “Huynh về ? Thế nào?”
Du tiêu sư thở dài một : “Tìm thấy, đúng như lời chưởng quỹ , khách điếm quanh đây đều chật kín . Tiêu đầu quen với Dương Uy tiêu cục trong thành, đặc biệt đến hỏi thăm, nhưng bên đó cũng cách nào. Gần đây của Dương Uy tiêu cục cũng nhận chuyến hàng nào, là chờ Đại hội y thuật ở Tuyên Hòa phủ kết thúc, chắc chắn sẽ nhiều mối ăn, cho nên tiêu cục của họ cũng phòng trống cho khách.”
Dương Uy tiêu cục còn đề nghị bọn họ cũng nên ở thêm một thời gian, là từ Vĩnh Ninh phủ qua đây chắc cũng ít, đến lúc đó bọn họ thể nhận vài chuyến hàng hộ tống họ trở về.
Du tiêu sư thật cũng , nhưng vấn đề là bây giờ ngay cả chỗ ở họ cũng giải quyết .
“Tiêu đầu bảo về , ông nơi khác hỏi thăm tiếp .”
Lý tiêu sư vội : “Vậy trong một lát , mấy vị tú nương tạm thời giao cho trông coi, cũng tìm thử xem.”
Du tiêu sư nhíu mày: “Vết thương ...”
“Ta , lúc gặp Bạch , cho một lọ thuốc, uống xong đỡ nhiều . Huynh xem tinh thần bây giờ tệ chứ? Hơn nữa...” Lý tiêu sư khẽ hạ giọng: “Ta cũng ngoài hít thở khí.”
Du tiêu sư hiểu , chắc chắn là vị Hứa cô nương gì khó .
Ông lập tức gật đầu: “Được, , trời tối thì về .”
Lý tiêu sư phất phất tay, vội vàng ngoài.
Lý tiêu sư thực bao giờ nghĩ đến việc tìm Trì Trì. Kể cả khi Hứa Quế Lan , ông cũng nảy sinh ý nghĩ đó.
Lúc ông chỉ cho hai cái bánh bao và chút dưa muối, mà Bạch tiểu công tử liều mạng giúp họ đ.á.n.h đuổi cường đạo, ngược còn mang ơn nặng như núi, huống hồ còn cho ít t.h.u.ố.c .
Chuyện như , Lý tiêu sư thể phiền nữa?
Ông chỉ nghĩ, thêm một là thêm một phần sức.
Chỉ là đường quá đông , ông dù cũng thương, một đoạn liền cảm thấy tim đập loạn, thở thông, vô cùng khó chịu.
Lý tiêu sư vội uống một viên t.h.u.ố.c Trì Trì đưa, định về.
Ai ngờ xoay , một bóng vội vã chạy tới đ.â.m sầm một cái.
Người nọ ngay cả một tiếng xin cũng , cứ thế đầu mà chạy mất.
Thế nhưng, áo n.g.ự.c Lý tiêu sư dần dần ửng đỏ. Ông đột ngột lảo đảo một cái, c.h.ế.t tiệt, vặn đụng trúng ngay vị trí vết thương.
Chương 3578 phiên ngoại: Con gái của Cố Vân Đông
Người qua đường thấy Lý tiêu sư vững, theo bản năng đỡ lấy ông: “Huynh thế?”
Lý tiêu sư lắc lắc đầu, cảm thấy càng thêm choáng váng: “Phiền, phiền đưa đến, đến...”
Lời còn hết thì ngất lịm . Người qua đường lập tức kinh hãi, đặc biệt là khi thấy vết m.á.u đỏ n.g.ự.c ông, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch: “Này, chứ? Đừng c.h.ế.t đấy!”
“Còn ngẩn đó gì? Mau đưa đến y quán chứ.” Người bên cạnh vội vàng la lên.
Người qua đường mới phản ứng : “ đúng đúng, đưa đến y quán.”
Người cũng là bụng, cõng Lý tiêu sư lên, vội vã chạy về phía Huệ Dân y quán gần nhất.
Huệ Dân y quán đang náo nhiệt, nhất là khi đại hội sắp diễn , nhiều thầy t.h.u.ố.c đều tụ hội về đây.
Người qua đường cõng cửa, liền thầy t.h.u.ố.c đón: “Sao thế ? Bị thương ở ?”
“Không nữa, ông đang thì đột nhiên ngã ngửa . Ta chỉ ngang qua, thấy n.g.ự.c ông là máu, nên vội đưa đến đây.”
Vị thầy t.h.u.ố.c vội gọi hai d.ư.ợ.c đồng đỡ phòng khám. Khi ngang qua Tống Đức Giang, ông vội liếc , chỉ cảm thấy quen mắt, liền kéo một vị thầy t.h.u.ố.c hỏi: “Người đó là ai, bệnh gì thế?”
“Hình như thương, áo n.g.ự.c là máu.”
Tống Đức Giang vỗ tay một cái, đúng là vị tiêu sư của tiêu cục .
Sau khi Trì Trì đưa đến dịch trạm, Tống Đức Giang chịu yên. Ba vị ngự y khác đều mệt mỏi, về đến phòng gần như là ngã đầu ngủ ngay, riêng ông thì tinh thần phơi phới. Nghĩ đến các sư , sư , sư điệt (cháu) nhiều năm gặp đều đến phủ thành, ông liền nóng lòng gặp mặt.
Thế là ông bảo Trì Trì đưa đến Huệ Dân y quán. Quả nhiên, ông thấy ít sư đều ở đây, ông liền ở ôn chuyện, bảo Trì Trì về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3568-phien-ngoai-co-van-thu-thong-suot.html.]
Trì Trì vốn định mời ông về Hầu phủ ở, nhưng Tống Đức Giang chịu. Ông thể nào một đến Hầu phủ, bỏ ba vị ngự y ở dịch trạm , đúng ?
Trì Trì khuyên , cũng miễn cưỡng, liền để Nhất Hải ở , còn về .
Lúc Tống Đức Giang thấy Lý tiêu sư, vội vàng gọi Nhất Hải: “Hồ, Hồ...”
“Tới đây.” Nhất Hải vội chạy tới: “Tống viện đầu, ngài cứ gọi là Nhất Hải là .” Chứ , với cái giọng kéo dài ba quãng của Tống Đức Giang, cứ như đang gọi ‘hài tử’ (con ơi) .
Tống Đức Giang chẳng thèm để ý đến , chỉ : “Ngươi về báo với Trì Trì một tiếng, là vị tiêu sư mà nó quen hình như sắp qua khỏi .”
Nhất Hải sững sờ, theo hướng chỉ của Tống Đức Giang thoáng qua Lý tiêu sư, quả thật sắc mặt trắng bệch, m.á.u chảy đầm đìa.
“Đi , , ở đây cần ngươi, Huệ Dân y quán đều là quen cũ của .” Tống Đức Giang phất phất tay, bảo nhanh lên.
Nhất Hải xác nhận bên ông vấn đề gì, lúc mới chạy về phía Hầu phủ.
Trì Trì về một bước. Người đón về , cũng về báo bình an với nương một tiếng. Đồng thời, cũng mang theo cái rương lễ vật mợ tặng về luôn.
Vừa vòng qua bức bình phong, một bóng dáng nhỏ xíu ôm chầm lấy chân.
Cậu cúi đầu , bắt gặp ngay một đôi mắt to đen láy.
“Ca ca.” Giọng mềm mại ngọt ngào, gọi đến mức khiến tim tan chảy.
Trì Trì một tay bế bổng cô bé lên: “Vãn Vãn nhớ ca ca ?”
“Nhớ ạ.” Vãn Vãn trả lời siêu lớn tiếng.
Sau đó bé thấy hai đang khiêng một cái rương lớn về phía bên cạnh, Vãn Vãn lập tức thu hút tầm mắt: “Đó là cái gì ạ?”
Chương 3579 phiên ngoại: Vãn Vãn nịnh nọt
Trì Trì bế bé đại sảnh, vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Đó là quà khác tặng ca ca.” Cậu đó là mợ tặng, sợ cô nhóc xong sẽ vui.
Dù mợ cũng , đó đều là chuẩn cho .
Trì Trì cảm thấy, mợ chắc chắn cũng chuẩn quà cho Vãn Vãn, nhưng chắc hẳn mợ tự tay đưa cho Vãn Vãn. Cậu nhắc đến vội, đến lúc đó thể cho Vãn Vãn một bất ngờ.
“Quà ạ?” Đôi mắt Vãn Vãn sáng lấp lánh: “Quà gì thế? Cả một rương to ạ?”
“ , cả một rương luôn. Bên trong gì ca ca cũng , lát nữa mở cho Vãn Vãn xem. Đến lúc đó, ca ca chia cho Vãn Vãn một nửa, ?”
“Dạ !!” Vãn Vãn gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, “Ca ca là nhất, ca ca trai vô địch, ca ca giỏi nhất, ca ca là đại mỹ nam lương thiện nhất, tuấn nhất, ngọc thụ lâm phong, bác học đa tài nhất đời.”
Cố Vân Đông ở đại sảnh, thấy màn nịnh nọt quen thuộc , khỏi xoa xoa thái dương.
Ngay đó, quả nhiên thấy Trì Trì mặt mày tươi rói, dáng vẻ ngốc nghếch lâng lâng bế cửa.
Nhìn hai một lớn một nhỏ, Cố Vân Đông khẽ thở dài.
Lúc Thiệu Thanh Viễn chỉ một đứa con, nhưng Cố Vân Đông một cô con gái mềm mại, Thiệu Thanh Viễn lay chuyển nàng, cuối cùng đành cố tình tránh thai nữa. một điều kiện tiên quyết, đứa thứ hai bất kể là con trai con gái, cũng sẽ sinh thêm nữa.
Vãn Vãn năm nay năm tuổi, vì chênh lệch tuổi tác với Trì Trì lớn, cho nên Trì Trì đối với cô em gái quả thực là thương đến tận xương tủy. Tình cảm , ngay cả cái tên sữa Vãn Vãn cũng là do Trì Trì đặt.
Cậu cảm thấy, Vãn Vãn (muộn) và Trì Trì (trễ) đều cùng một ý nghĩa, khiến liền họ là .
Bởi vì tên đều do đặt, Trì Trì đối với bé chỉ tình cảm của một , mà còn cảm thấy sâu sắc trách nhiệm của một cha, thời gian chăm Vãn Vãn, còn nhiều hơn cả hai vợ chồng họ.
Chọc cho Thiệu Thanh Viễn hận thể đày thằng con trai biên cương, để nó khỏi giành con gái với .
“Nương.”
Vào đến đại sảnh, Vãn Vãn liền tuột xuống từ vòng tay Trì Trì, lon ton chạy về phía Cố Vân Đông, đó ngón tay nhỏ xíu chỉ cái rương lớn: “Quà ạ.”
Cố Vân Đông gật gật đầu: “Bảo ca ca con mở xem .” Sau đó nàng hỏi Trì Trì: “Bên Tống sư tổ của con đều sắp xếp thỏa chứ? Chuyến thuận lợi ?”
Về chuyện A Nguyệt thai, Trì Trì còn về thì tin tức đưa tới .
Cố Vân Đông vì thế tìm hai y nữ kinh nghiệm, cho hộ tống họ đến huyện Hồ Phong. Dù Vân Thư ngoài cũng coi như gọn nhẹ, hạ nhân nha chắc chắn sẽ mang theo nhiều, càng đừng đến bà v.ú chuyên chăm sóc thai phụ.
Trì Trì mở cái rương lớn gật đầu: “Con việc, nương cứ yên tâm, đều thuận lợi cả ạ.”
Vãn Vãn cũng vỗ vỗ n.g.ự.c : “Nương yên tâm.” Ngay đó liền chuyên chú chằm chằm cái rương đang mở .
Rương mở , đập mắt đầu tiên là một bộ váy áo màu hồng rực rỡ.
Vãn Vãn ‘Oa’ một tiếng: “Ca ca, mặc váy ?”
Trì Trì: “...”
Thật, thật sự sụp đổ.
Tại váy màu hồng?
Cậu xuống tiếp, còn trống lắc tay, dùi trống nhỏ, giày thêu đầu hổ, hoa cài tóc, trâm cài, đồ chơi xếp hình, dây chuyền trân châu, vòng tay vàng bạc... là đồ dùng của tiểu cô nương.
Trì Trì hít sâu một , mỉm : “Chắc đây đều là quà tặng Vãn Vãn, mợ nhất định là nhầm lẫn rương của ca với rương của Vãn Vãn .”
Cố Vân Đông cách cái rương xa, mắt tinh, : “Con thử góc bên trái ?”
Chương 3580 phiên ngoại: Song sinh Bạch Dương, Bạch Nguyệt
Trì Trì sững sờ, chút khó khăn theo hướng Cố Vân Đông .
Sau đó thấy áo gấm, mũ quan, cùng với chủy thủ tinh xảo và sách vở.
mà!! Mấy thứ chỉ chiếm một góc nhỏ bằng một phần năm cái rương, còn bộ đều là đồ của tiểu cô nương.
“Cho nên, trong bao gồm quà cho cả con và Vãn Vãn, mà phần của con còn bằng một nửa của Vãn Vãn??”
Vãn Vãn ngẩng đầu: “Ca ca?” Bé nghĩ nghĩ, vỗ vỗ tay : “Ca ca đừng buồn, thể chia cho ca một nửa. Huynh xem, cái váy hồng , ca ca lấy cái váy màu lam , chúng cùng phòng , ?”
Vẻ mặt bé chiều thấu tình đạt lý, khóe miệng Trì Trì co giật điên cuồng, nghẹn đến mức thiếu chút nữa trợn mắt ngất xỉu.
Cố Vân Đông: “... Ha, ha ha ha ha ha ha.”
Trì Trì mệt mỏi dậy: “Không cần, tất cả đều cho Vãn Vãn, ca lấy... mấy món đồ của ca .” Mấy thứ như chủy thủ, vẫn là nên cho chơi.
Trì Trì khó khăn lôi mấy món đồ đó , cuối cùng hai tay vẫn cam lòng thò rương tìm kiếm nửa ngày, lôi ngoài trừ váy vẫn là váy.
Tim mệt...
Cậu dậy, ôm quà về phòng.
Vãn Vãn chớp chớp mắt: “Trông ca ca vẻ khổ sở quá.”
“Vãn Vãn an ủi ca ca ?”
Vãn Vãn mẫu , cái rương mặt, quyết đoán nhào thẳng rương, cả lọt trong, chổng m.ô.n.g hạnh phúc ôm lấy mấy chiếc váy nhỏ.
Cố Vân Đông: “...” Nàng ngay mà.
Bạch Dương , thấy chính là cảnh tượng như . Chàng bước tới, bế Vãn Vãn từ trong rương : “Tiểu Vãn Vãn, con ngủ trong rương gì thế?”
Vãn Vãn đầu, vui vẻ gọi: “Đại ca ca.”
Cố Vân Đông đưa cho một tách : “Xem con kìa, mồ hôi đầy đầu, bận rộn cả ngày , nghỉ ngơi một lát .”
Bạch Dương đặt Vãn Vãn xuống: “Cảm ơn nhị thẩm, con Trì Trì về , thằng bé ạ?”
“Mợ nó chuẩn quà cho hai , nó cầm phần của về phòng .”
Bạch Dương liếc cái rương, : “Con cũng nhiều năm gặp Vân Thư, gặp nó, vẫn là lúc nó mười lăm, mười sáu tuổi, mới đậu Trạng Nguyên.”
Bạch Dương và Vân Thư trạc tuổi , duyên phận của họ còn thể ngược dòng về tận thời chạy nạn.
lúc đó nơi họ ở ngay sát vách , mà từng gặp mặt.
Ngay đó nhóm Cố Vân Đông đến huyện Tĩnh Bình, nên càng cơ hội.
Mãi Vân Thư du lịch đến Linh Châu phủ, mới kết giao bằng hữu với Bạch Dương.
Hai trò chuyện một hồi, mới hóa hai bên vẫn là họ hàng, nên càng thêm thiết.
Chi lớn Bạch gia đều thiên phú học y. Bạch Dương tuy khá hơn cha đôn hậu và ông nội của một chút, nhưng y thuật cũng tầm thường, còn bằng việc sách.
cũng thích sách, cho nên khi thi đỗ tú tài liền học tiếp nữa.
Ngược , sở trường về đường kinh thương, Huệ Dân y quán hiện giờ, hơn phân nửa là do quản lý.
Đại hội nghiên cứu y thuật , là hỗ trợ bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.
Bạch Dương bằng tuổi Vân Thư, nhưng đến nay vẫn thành , nương sốt ruột thôi.
Ngược là Bạch Nguyệt, sớm gả từ mấy năm , hơn nữa, còn là gả cho ‘ trong nhà’.
Chương 3581 phiên ngoại: Biển Nguyên Trí và Bạch Nguyệt
Bạch Nguyệt, hóa nên duyên cùng Biển Nguyên Trí.
Năm Vân Thư thi đậu Trạng Nguyên, cũng vặn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều trở về Linh Châu phủ để vấn an Bạch lão gia tử.
Sau đó, kỳ thi Đình của , họ dự định thuyền đến kinh thành để cổ vũ cho Vân Thư.
Bạch Dương và Bạch Nguyệt lúc quen Vân Thư, cùng nhị thúc nhị thẩm xa, thế là cặp song sinh lập tức theo một khối đến kinh thành, thăm bạn cũ.
Cố Vân Đông chính là đường phát hiện thai, nàng cảm thấy Linh Châu phủ chắc là công hiệu trợ giúp mang thai. Lần m.a.n.g t.h.a.i Trì Trì cũng là đường từ Linh Châu phủ trở về, thế.
Cũng may thai nghén quá dữ dội, thuyền cũng cảm thấy khó chịu, lúc mới thể đuổi kịp lúc Vân Thư đỗ đạt, tận mắt chứng kiến thời khắc huy hoàng của .
Đến kinh thành, đoàn tụ, Bạch Nguyệt quen với Biển Nguyên Trí.
Lúc đó Biển Nguyên Trí mười sáu tuổi, Bạch Nguyệt mười lăm tuổi, thật đúng là lứa tuổi mộng mơ. Cũng rõ hai thế nào mà mắt , bởi ngày thường thậm chí chẳng thấy họ qua gì.
Nguyên Trí là một chững chạc chắc đấy, đừng thấy ngày thường chuyện phát biểu ý kiến, nhưng một khi nhận định, đó chính là chín con ngựa kéo cũng .
Khi đó vẫn còn là một tú tài, tuy biểu tỷ phu là Bạch gia, biểu tỷ là quận chúa, cả nhà cữu cữu đều tiền đồ vô lượng.
nếu tính toán nghiêm túc, nhà họ Biển nhiều nhất cũng chỉ xem là một hộ kinh doanh, việc ăn của Biển Hán tuy tệ, nhưng so với tầm cỡ Bạch gia, thì đáng kể.
Thế nhưng Biển Nguyên Trí hề lùi bước, xin phép Thẩm Nguyên, một chuyến đến Linh Châu phủ, gặp gỡ những khác của Bạch gia. Chàng đến gặp cha của Bạch Nguyệt là Bạch Chi Châm, trình bày cặn kẽ ưu điểm của , giãi bày kế hoạch và định hướng phát triển , cũng rõ thiên phú như Trì Trì, trong vòng mấy năm thể đều thể tham gia thi Hương.
Bạch Chi Châm đừng thấy tuổi lớn, nhưng ăn vụng về, cứ việc trong lòng vui vì cảm thấy heo con đến ủi mất cây cải thìa nhà , nhưng xong lời Biển Nguyên Trí , thế mà một chữ cũng phản bác .
Anh cả nhà họ Bạch cũng , cuối cùng vẫn là Bạch lão gia tử thấy mệt tâm, chuyện với vị vãn bối .
Trò chuyện xong, ông thể cảm khái, mấy đứa em của Vân Đông đều nhân vật đơn giản. Ông cũng quý Vân Thư, nhưng nếu về con rể, kiểu thỏa như Nguyên Trí càng hợp ý ông hơn.
Cũng là nể mặt Cố Vân Đông, Bạch lão gia tử khó nhiều.
Hai nhà định hôn, Cố Đại Phượng vui mừng khôn xiết.
Bà đó còn đang sầu chuyện hôn sự của con trai, từ khi Nguyên Trí thi đỗ tú tài, những nhà ngỏ ý kết tự nhiên nhiều. Cố Đại Phượng luôn cảm thấy thích hợp, tầm của bà bây giờ thoáng hơn, đặc biệt là khi chuyện hôn nhân đây của Đoạn Khiêm, bà liền cảm thấy, chuyện cưới vợ vẫn là thận trọng.
nhà cao cửa rộng, nhà bọn họ trèo tới. Gia đình bình dân, thì lo lắng con trai triều quan, con dâu gánh vác nổi.
Thật là khó xử.
Không ngờ Biển Nguyên Trí tự tìm vợ, hơn nữa còn là cô nương Bạch gia.
Tiểu cô nương là thông minh học thức, quản lý gia đình cũng giỏi giang. Quan trọng nhất là, thể chuyện hợp với con trai bà, đối với bà chồng tương lai cũng vô cùng hiếu thuận săn sóc.
Bản bà là một phụ nữ nhà quê, đôi khi giọng to, cũng chê, còn bà trung khí dồi dào, sức khỏe .
Trời ơi, đứa con dâu ăn thế chứ? Cố Đại Phượng sướng rơn.
Hai nhà đính hôn , một năm thì thành .
Biển Nguyên Trí đỗ đạt năm , tuy nền tảng và thiên phú đều bằng Vân Thư, nhưng Thẩm Nguyên dốc lòng dạy dỗ, bản khắc khổ nỗ lực, việc đỗ đạt cũng là chuyện trong dự liệu.
Đặc biệt là đương kim hoàng thượng nay luôn coi trọng thực tài, bài thi Đình của Biển Nguyên Trí vô cùng hợp ý ngài.
Chàng cũng giống như Thẩm Nguyên , đỗ Nhị giáp tiến sĩ, Hàn Lâm Viện.
nửa năm , liền cử huyện lệnh ở một huyện thành nào đó phía bắc.
Đến nay hơn một năm, thành tích cũng tệ, chỉ là cách Tuyên Hòa phủ xa, trong thời gian ngắn thể gặp mặt.
Bạch Nguyệt sinh một đứa con trai năm Biển Nguyên Trí đỗ đạt, Cố Đại Phượng lập tức gói ghém hành lý đến kinh thành chăm sóc nàng, bỏ mặc Biển Hán.
Bạch Nguyệt gia đình yên ấm, Bạch Dương chẳng thành trai lớn tuổi ế vợ trong mắt cha , mà sầu cho ?
Bản Bạch Dương thì cả, còn nhị thúc Thiệu Thanh Viễn hơn hai mươi tuổi mới thành , xem bây giờ sống thế nào? Con cái đủ nếp đủ tẻ, hạnh phúc mỹ mãn.
Một câu khiến hai vợ chồng Bạch Chi Châm nghẹn họng, cả hai vợ chồng đều nghĩ là sinh thêm một đứa con nữa cho xong.
Lúc Bạch Dương nhớ tới vẻ mặt đau đớn tột cùng của cha liền thấy bất đắc dĩ, cũng may năm nay Đại hội y thuật tổ chức ở Tuyên Hòa phủ, cũng thể chạy ngoài tạm thời trốn thúc giục chuyện kết hôn.
Cố Vân Đông thấy bộ dạng sống còn gì luyến tiếc của , khỏi , “Con cứ trốn tránh thế cũng là cách, vẫn là nên chuyện tử tế với đại ca và đại tẩu, họ đều thông tình đạt lý, thể lọt tai lời con .”
Bạch Dương nghĩ , “Nhị thẩm, thím , bên nhà con bây giờ sa sút, mấy vị mợ tìm mối hôn sự cho biểu , liền tìm đến con, cứ ba ngày hai bữa đến chỗ nương lóc kể lể, nương phiền đến chịu nổi.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, “Nương con chuyện họ thành , con cái sinh tương lai dễ dị dạng ?”
“Nương con , cho nên các mợ cũng định gả biểu cho con nữa, nhưng các mợ cũng nhà đẻ, nhà đẻ biểu , đó với con quan hệ huyết thống, thế là chẳng đến tìm nương con ?”
Điều chính là, mấy vị mợ còn , Bạch Nguyệt gả cho họ hàng bên nhị thúc, bản quan hệ với nhị thúc, chẳng lẽ còn để nhị thúc hưởng hời ?
Thật trong lòng Bạch Dương hiểu rõ, mấy vị mợ của , chính là nhắm trúng việc đang quản lý cái Huệ Dân y quán to đùng của Bạch gia, trong tay tiền bạc, mối quan hệ, thêm bối cảnh của Bạch gia, các bà mới nóng lòng lôi kéo về.
Trước khi Bạch Chi Ngôn còn ở Bạch gia, bởi vì thiên phú kinh doanh, mắt thấy cơ ngơi Bạch gia sắp rơi tay , mấy vị mợ liền mỗi ngày cha , Bạch Chi Châm, là kẻ tiền đồ, đối xử với hai cũng mấy coi trọng, cứ như Bạch gia sớm muộn gì cũng là của khác.
“Nương con thật cũng thích cô biểu bên nhà mợ, chỉ là ngày nào con thành , thì ngày đó họ còn ngừng lải nhải bên tai nương con.” Vấn đề là, bà ngoại của hiện đang bệnh nặng, chỉ dựa d.ư.ợ.c liệu để cầm cự, nương thể nào đến cửa thăm nom chăm sóc mẫu , trốn cũng trốn thoát.
Cố Vân Đông vô cùng đồng tình , “Nương của con... cũng thật dễ dàng.”
“Chẳng ?” Trì Trì từ phía , “Đại ca, thật đáng thương quá. May mà mợ đối với con cứ như con ruột...”
Nói đến một nửa thì tiếp nữa, dù cái rương lớn vẫn còn sờ sờ mắt.
Trì Trì đang bắt đầu tự thương hại , thì đúng lúc Nhất Hải tiến .
Chương 3582 phiên ngoại: Ngươi với
“Thế tử, xảy chuyện .”
Trì Trì ngước mắt, thấy Nhất Hải thì ngẩn , “Bên Tống sư tổ chuyện gì ?”
“Không Tống viện đầu.” Nhất Hải tiến , tiên hành lễ với Cố Vân Đông và mấy , lúc mới , “Là vị tiêu sư gặp đường, hiện đang ở Huệ Dân y quán, đầy m.á.u me, Tống viện đầu bảo tiểu nhân về báo với ngài một tiếng.”
“Lý ca?” Trì Trì nhíu mày, chẳng lẽ là vết thương cũ tái phát?
Cậu đầu với Cố Vân Đông và Bạch Dương, “Nương, đại ca, con đến y quán xem .”
Sau đó xoa xoa cái đầu nhỏ của Vãn Vãn, “Ca đây.”
“Đi sớm về sớm.” Giờ trời cũng còn sớm nữa.
Cố Vân Đông chỉ dặn dò một câu, nàng bao giờ can thiệp chuyện Trì Trì kết giao bằng hữu, vị Lý tiêu sư xem là bạn mới quen của Trì Trì.
Thằng nhóc , tuổi còn nhỏ mà giao du khắp thiên hạ, đến cũng thể gặp bằng hữu.
Trì Trì một tiếng, vội vã theo Nhất Hải cửa.
Khi Trì Trì chạy tới Huệ Dân y quán, Lý tiêu sư tỉnh , ông cảm ơn qua đường đưa tới, khi nghỉ ngơi một lát, liền định rời y quán.
Nếu ông về, tiêu đầu và những khác sẽ lo lắng.
Chỉ là mới xuống giường, liền thấy Trì Trì đẩy cửa bước .
Lý tiêu sư còn tưởng hoa mắt, “Tiểu ?”
“Lý ca, chứ?” Trì Trì bước tới, theo thói quen bắt mạch cho ông, mày nhíu , “Thân thể đường miễn cưỡng, đến Tuyên Hòa phủ , còn mau nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho khỏe?”
Lý tiêu sư khổ, cũng chỗ mà ngủ chứ.
“Ta , chỉ là đụng trúng vết thương, đau quá nên ngất thôi. Trời còn sớm, mau về, nếu tiêu đầu bọn họ còn tưởng xảy chuyện gì.”
Trì Trì đè ông cho cử động, “Không , cho đến khách điếm Phúc Vận báo với tiêu đầu của các .”
“A?”
“Huynh bây giờ cần nghỉ ngơi.” Trì Trì căng thẳng khuôn mặt nhỏ, chút vui: “Ta khó khăn lắm mới kéo từ tay Diêm Vương gia về, mà còn xằng bậy như , là với đó.”
Lý tiêu sư lập tức ngượng ngùng, dám cử động nữa, “Vậy, đa tạ tiểu .”
Đừng thấy Bạch tuổi lớn, chứ lúc nghiêm túc thế , khí thế cũng đáng gờm. Một từng trải sương gió, đao kiếm như ông, thế mà cũng dọa cho dám mở miệng.
Vừa lúc d.ư.ợ.c đồng bên sắc t.h.u.ố.c xong, bưng tới, Lý tiêu sư vội vàng nhận lấy, ngoan ngoãn uống thuốc.
Không lâu , Nhất Hải trở về, phía còn Tiền tiêu đầu đang vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy Lý tiêu sư bình an vô sự, ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý tiêu sư là vết máu, trông cũng đáng sợ.
Tiền tiêu đầu liền nhịn mắng ông hai câu.
Trì Trì liền cùng Nhất Hải sang một bên chuyện, Nhất Hải nhỏ giọng cho : “Lúc đến khách điếm Phúc Vận, mới phát hiện những của tiêu cục vẫn sắp xếp xong chỗ ở, khách điếm Phúc Vận kín , Lý tiêu sư bọn họ chính là vì ngoài tìm chỗ trọ nên vết thương cũ mới tái phát.”
“Kín chỗ?” Trì Trì dạo Tuyên Hòa phủ náo nhiệt, cũng bây giờ các khách điếm, tửu lầu đều cung đủ cầu, ngay cả ít nhà trọ cũng kín .
lúc Lý tiêu sư về khách điếm Phúc Vận, nghĩ nơi đó hẻo lánh, còn phòng, nên mới thêm gì.
Không ngờ, vẫn là chậm một bước.
“Vậy bây H, tìm chỗ ở ?” Trì Trì liếc về phía Lý tiêu sư.
Chương 3583 phiên ngoại: Ta chỗ ở
Nhất Hải đáp: “Tiền tiêu đầu tìm một nhà khách điếm thanh danh lắm, giá cả thì cao, mà khách điếm đó cũng chỉ còn một cái giường chung lớn. Ý của Tiền tiêu đầu là, dự định để mấy vị tú nương trong đoàn tạm chịu uất ức một đêm, còn các tiêu sư thì ngủ tạm bên ngoài cho qua đêm.”
Chủ yếu vẫn là do họ đến phủ thành quá muộn, nếu thành lúc trưa, họ còn thể đến khu vực phía nam phía bắc thành tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm .
Bây giờ thời gian còn nhiều, họ chỉ thể hỏi thăm quanh quẩn gần đây.
Nhất Hải : “Lúc đến, một cô tú nương đang cãi với Tiền tiêu đầu, c.h.ế.t cũng chịu ở giường chung. Tiền tiêu đầu đang sứt đầu mẻ trán, Lý tiêu sư vết thương cũ tái phát đang ở y quán, thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn tại chỗ.”
Trì Trì gật đầu: “Ta .”
Cậu bên cạnh Lý tiêu sư, thấy cả hai đều mặt mày ủ rũ, khóe miệng giật giật.
“Ta các đang tìm chỗ ở?”
Hai sững sờ, Tiền tiêu đầu lập tức ngẩng phắt lên: “Tiểu chỗ nào thích hợp để giới thiệu ?”
“Chỗ đúng là .”
Mắt Tiền tiêu đầu sáng rỡ: “Thật ? Vậy, phiền tiểu .”
Trì Trì với Lý tiêu sư đang thôi: “Huynh cứ ở đây dưỡng thương , đợi khỏe hơn hẵng .”
Ngay đó, dặn dò Nhất Hải ở chăm sóc ông.
Cậu cũng trì hoãn, gọi Tiền tiêu đầu cửa.
Xe ngựa của Trì Trì đang ở ngoài cửa, Tiền tiêu đầu nhận lấy dây cương, tự lên càng xe.
Sau đó, theo chỉ dẫn của Trì Trì, chạy về phía con đường sầm uất, cho đến khi dừng một tiệm thợ mộc.
Tiền tiêu đầu khó hiểu , Trì Trì : “Tiệm thợ mộc là của biểu cữu gia nhà , biểu cữu nơi khác , nhà bọn họ giờ đang để trống, nhưng chìa khóa nhà ở đây, ông chờ một chút, lấy chìa khóa.”
Tiền tiêu đầu vội ngừng gật đầu, ngay đó liền thấy Trì Trì nhảy xuống xe ngựa, cửa gọi: “Lục Tử thúc, Lục Tử thúc, con tới đây.”
Lục Tử đang ăn cơm tối trong tiệm, thấy giọng quen thuộc liền vội vàng chạy .
“Trì Trì? Sao con tới đây?”
Hắn theo bản năng ngước mắt Tiền tiêu đầu một cái, gật đầu với .
Trì Trì : “Con đến lấy chìa khóa nhà cô bà gia, con mấy bạn đến gấp, tìm chỗ ở, nên để họ ở tạm nhà cô bà mấy ngày.”
“Được, con chờ chút.”
Lục Tử là tử của Biển Hán, theo Biển Hán bao nhiêu năm, cũng sớm xuất sư.
Sau khi Biển Nguyên Trí nơi khác nhậm chức, Biển Hán cũng theo qua đó, hiện đang mở một tiệm thợ mộc khác ở huyện thành bên , cùng Cố Đại Phượng buôn bán ngược xuôi.
Cửa hàng ở Tuyên Hòa phủ bên , liền tạm thời giao cho Lục Tử.
Khi nhà họ Biển mới đến Tuyên Hòa phủ, họ thuê nhà ở phố Hưng Thao, khi của cải dư dả, liền mua luôn căn nhà đó, dù nhà cửa của riêng , lòng cũng an định hơn.
Sau khi việc ăn ngày càng phát đạt, họ cũng nghĩ đến việc đổi nhà, nhưng vẫn tìm chỗ thích hợp.
Cho đến khi Biển Nguyên Trí thành , khu phố Hưng Thao từng đám du côn hoành hành, tuy đỡ hơn nhiều, nhưng căn nhà đó thật sự lớn. Bạch Nguyệt là đại tiểu thư Bạch gia, họ cảm thấy thành trong căn phòng đó sẽ thiệt thòi cho nàng, hơn nữa nàng còn nha bà tử theo của hồi môn, phòng ốc cũng đủ ở. Thế là Cố Đại Phượng tìm mua một căn tiểu tam tiến viện mới.
Tuy nhiên, căn nhà cũ cũng bán , hiện giờ họ đều ở Tuyên Hòa phủ, căn viện đó liền tạm thời giao cho Lục Tử, nhờ trông coi giúp, gặp thích hợp thì cho thuê, thì cứ để trống đó cũng .
Chương 3584 phiên ngoại: Ở nhà họ Biển
Lục Tử bận rộn vô cùng, tuy sư phụ Biển Hán rời Tuyên Hòa phủ, nhưng việc ăn của tiệm những ảnh hưởng, mà thậm chí còn phát đạt hơn.
Trước sư phụ thuê hai công, bây giờ thuê thêm một nữa, mà vẫn mấy thời gian rảnh rỗi.
Cho nên căn nhà đó từng cho thuê một , nhưng hộ gia đình ở bao lâu thì dọn , cứ để trống từ đó đến nay.
Lúc Trì Trì mượn cho bạn ở tạm mấy ngày, vội vàng lấy chìa khóa : “Căn nhà đó tuy tệ, nhưng cũng nửa tháng qua quét dọn, e là bám ít tro bụi, chắc là dọn dẹp một phen. Đồ đạc khác đều cả, nhưng chăn mền thì tự chuẩn .”
“Không vấn đề gì ạ.” Trì Trì cầm chìa khóa ngay: “Vậy con nhé, phiền Lục Tử thúc ăn cơm.”
“Mau .”
Lục Tử theo Trì Trì lên xe ngựa rời , lúc mới lắc đầu ăn cơm tiếp.
Vị tiểu nhị mới đến trong tiệm kinh ngạc mở miệng: “Đó là tiểu thế tử của Vĩnh Ninh hầu phủ ạ?”
“ .”
“Chưởng quỹ, tiểu thế tử còn gọi ngài là thúc ạ?”
Lục Tử : “Lúc nhỏ thằng bé thường xuyên đến đây chơi, quen nên gọi là thúc, mau ăn cơm .”
Trì Trì xe ngựa, qua với Tiền tiêu đầu: “Trong sân chổi, ky, tối nay các vị cứ dọn dẹp sơ qua một chút, dù chăn mền các vị đều , cũng cần mua thêm. Sân lớn lắm, chỉ ba phòng thôi.”
“Không , chúng cũng đông .” Các tiêu sư đến Tuyên Hòa phủ tổng cộng cũng chỉ năm , trong đó Lý tiêu sư tối nay còn ở y quán.
Bốn còn bọn họ, chen chúc một phòng là .
Còn hai phòng cho năm vị tú nương ở, chắc là... thành vấn đề nhỉ?
Trì Trì thấy ông tự sắp xếp, liền nhiều nữa.
Xe ngựa nhanh cửa khách điếm Phúc Vận, những đang chờ ở khách điếm đều sốt ruột thôi.
Đặc biệt là Hứa Quế Lan, lải nhải khiến đều bốc hỏa.
Cố Như Ý phiền chịu nổi, liền thẳng cửa hít thở khí.
Sau đó nàng liền thấy Tiền tiêu đầu và Trì Trì xe ngựa về, nàng thoáng sững sờ.
Tiền tiêu đầu xuống xe ngựa, kích động khách điếm, với những khác: “Tìm chỗ ở , chúng thu dọn một chút, xuất phát ngay.”
Những khác vội vàng tiến lên hỏi han, ở , tìm thấy thế nào, Lý tiêu sư , nhiều phòng .
Chỉ Cố Như Ý là chậm một bước cửa.
Trì Trì nghĩ đến điều gì, lúc ngang qua nàng, thấp giọng một câu: “Chỗ ở tìm cho các vị , ở bên phố Hưng Thao. phòng nhiều lắm, nếu ở hết, cô thể hỏi thử vị Phạm thẩm ở căn nhà bên trái, nhưng đừng để khác qua đó, vợ chồng Phạm thẩm thích yên tĩnh, trong nhà trồng ít hoa, đông tiện, một cô sang ở nhờ thì chắc thành vấn đề. Lát nữa đưa các vị qua, sẽ với Phạm thẩm một tiếng.”
Phạm thị mấy năm nay vẫn luôn việc ở tiệm hoa, con gái bà là Tiểu Diên gả chồng từ mấy năm , cho nên trong nhà cũng chỉ còn hai vợ chồng họ.
Hiện giờ tay nghề chăm hoa của họ ngày càng , tiền công, cuộc sống trôi qua thoải mái.
Trì Trì ấn tượng với Cố Như Ý, lúc khi gặp cường đạo, nàng tuổi nhỏ nhất dám che mặt , phong phạm nữ hiệp.
Ừm, , Bạch Mặc Trì Trì, vẫn kính nể những như .
Cố Như Ý cứ thế chút ngơ ngác khách điếm, đó cùng những khác , thẳng tiến đến phố Hưng Thao.
Chương 3585 phiên ngoại: Phạm thẩm
Sau đó, quả nhiên đúng như Trì Trì dự đoán, năm vị tú nương ở trong hai căn phòng, việc phân chia liền gặp vấn đề.
Căn viện ở phố Hưng Thao, cả hai phòng đều tương đối nhỏ, trong đó cái giường ở một phòng là loại chỉ rộng 1 mét 2, vô cùng chật chội.
Hứa Quế Lan là kẻ chuyên gây chuyện, liền đòi chiếm phòng , đó tuyên bố ở một . Cái giường cũng chỉ thể ngủ một , bốn vị tú nương còn , chỉ thể chen chúc hết căn phòng .
Sao thể như ? Không xa, quản sự nương tử dù cũng là dẫn đầu đoàn , là tiền bối, dù kiêng dè đại quản sự, lẽ nào một quản sự như bà nhượng bộ một tú nương bình thường đến mức ?
Chưa cần Cố Như Ý ba , quản sự nương tử là đầu tiên đồng ý.
Lúc Trì Trì rời , nhóm Tiền tiêu đầu vô cùng đau đầu.
đây là vấn đề nội bộ của các tú nương, Tiền tiêu đầu dứt khoát xen , họ cứ quét dọn nhà cửa, để các cô thợ thêu tự thảo luận kết quả.
Cố Như Ý nghĩ đến lời Trì Trì , cuối cùng vẫn gõ cửa nhà bên cạnh.
Phạm thị đó Trì Trì báo tin, thấy tiếng cãi vã ồn ào bên vách, đối mặt với vẻ ngượng ngùng của Cố Như Ý, bà đón cô bé .
“Dạo trong thành đông , nhà cửa quả thật eo hẹp. Cũng ít tìm đến tận đây, hỏi xem thể ở nhờ . Chỉ là chúng rốt cuộc yên tâm để quen tùy tiện nhà, nhưng con là do tiểu công tử dặn dò qua, thấy con cũng ngoan ngoãn, nếu chê, thì cứ ở tạm nhà mấy ngày, chịu thiệt thòi một chút nhé?”
Cố Như Ý vội xua tay: “Sao thể là uất ức ạ? Nơi của bác sạch sẽ thoáng đãng, hương hoa thơm ngát, quá.”
Phạm thị nàng chọc , đó cho phép nàng dẫn thêm một cô nương tính tình , dễ chung sống qua đây.
Cố Như Ý vui vẻ hẳn lên, về một tiếng, dẫn Tiểu Lộ cùng thu dọn hành lý sang ở nhà bên cạnh.
Cuối cùng, căn phòng chiếc giường 1 mét 2 , để cho quản sự nương tử.
Hứa Quế Lan và Hà Sa chung một phòng, Hà Sa hâm mộ bóng lưng Tiểu Lộ rời , nàng hề ở chung với Hứa Quế Lan một chút nào, một chút cũng !!
Nhóm Tiền tiêu đầu cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh trở .
Vấn đề chỗ ở giải quyết, cuối cùng cũng ngủ một giấc an .
Ngày hôm , quản sự nương tử liền dẫn Cố Như Ý và mấy đến nhà chủ thuê.
Chủ thuê ở trong thành đông, họ Bao, là một phú hộ ở Tuyên Hòa phủ, cũng từng huy hoàng, quan lớn.
Sau tuy sa sút, nhưng những của cải như bức thêu từ tiền triều vẫn còn giữ .
Tiền tiêu đầu hộ tống nhóm Cố Như Ý cửa, để ba tiêu sư, một trông nhà, một đến y quán chăm sóc Lý tiêu sư, còn một thì ngoài xem thử, liệu còn chỗ ở nào thích hợp .
Dù căn nhà Trì Trì sắp xếp tuy , nhưng phòng ốc quả thật ít. Bọn họ hiện giờ bốn chen chúc một phòng, hai là ngủ thẳng đất.
Ban đêm lúc vẫn còn lạnh, một hai ngày thì còn gắng gượng , chứ lâu dài, trong tình trạng họ đang thương tích trong , khó tránh khỏi sinh bệnh. Đặc biệt là Lý tiêu sư, khi trở về cũng cần một căn phòng sạch sẽ thoáng đãng để ở.
Bốn vị tiêu sư đều sắp xếp rõ ràng.
Lúc trời còn sớm, Tiền tiêu đầu bảo vệ mấy vị tú nương tìm một chỗ ăn sáng .
Trên đường qua đông, sáng sớm vô cùng náo nhiệt, hàng quán ven đường cũng nhiều.
Họ tìm một bàn trống trong một quán hoành thánh xuống, Tiền tiêu đầu là nam tử, nên sang bàn bên cạnh ghép với khác.
Chương 3586 phiên ngoại: Từ chối
Cố Như Ý tối qua ngủ ngon, Phạm thẩm là hiếu khách chăm sóc khác, các nàng đường xa đến, chỉ nấu nước nóng cho các nàng, mà còn nấu canh táo đỏ hạt sen, uống thể an thần, giúp các nàng ngủ ngon.
Cố Như Ý và Tiểu Lộ hôm qua trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc đều căng như dây đàn, vốn nghĩ rằng trong lòng bực bội sẽ ngủ ngon .
Ai ngờ đó là giấc ngủ thoải mái và an tâm nhất của họ suốt cả chặng đường qua.
Đặc biệt là sân nhà bà còn ít hoa, hương thơm quá nồng, nhưng ngửi khiến tâm tình khoan khoái.
Cho nên hai các nàng sáng sớm thức dậy đều tinh thần tỉnh táo, còn giúp Phạm thị tưới hoa, nhổ cỏ. Vốn dĩ Phạm thẩm giữ các nàng ăn sáng, nhưng Cố Như Ý ngại ngùng, nên kéo Tiểu Lộ vội vã ngoài.
So với các nàng, Hà Sa và Hứa Quế Lan đối diện sắc mặt kém hơn nhiều.
Hai ngủ chung một phòng, Hứa Quế Lan là kẻ cằn nhằn khó tính, từ lúc phòng miệng ngừng nghỉ. Ả nhiều đến mức Hà Sa tài nào ngủ , nhưng thể chịu đựng.
Chờ Hứa Quế Lan mãi mới ngủ , Hà Sa rốt cuộc nén nổi phẫn hận trong lòng, liền giật phăng chiếc chăn ả.
Hứa Quế Lan nửa đêm lạnh tỉnh, tâm tình bực bội, lâu cũng ngủ , cứ trằn trọc giường Hà Sa thức giấc.
Hai trằn trọc cả đêm, gần như chẳng chợp mắt chút nào.
Hứa Quế Lan lúc uể oải ăn hoành thánh, đó với Tiểu Lộ: “Tối nay đổi phòng với ngươi.”
Tiểu Lộ sững sờ, chút bối rối.
Cố Như Ý lập tức từ chối: “Không .”
“Tại ?” Hứa Quế Lan nổi giận, ả thật đổi phòng với Cố Như Ý, chỉ là giao tiếp với Phạm thẩm là nàng, nếu đổi , e là cả hai bọn họ đều ở nhờ bên đó nữa.
Cố Như Ý: “Không chính là , chúng rõ với Phạm thẩm, mấy ngày tới chúng đều ở nhà bác . Đó dù cũng là nhà của , thể để chúng đổi tới đổi lui là .”
Quan trọng nhất là, với tính tình của Hứa Quế Lan, nhỡ ầm ĩ nhà Phạm thẩm lên thì xong.
Hà Sa bên cạnh thất vọng vô cùng, nàng cũng đổi.
Hứa Quế Lan phẫn hận, còn gì đó, thì quản sự nương tử mở miệng: “Thôi , đổi với ngươi, ngươi ngủ phòng nhỏ của .”
Người quá ồn ào, bà lớn tuổi, vốn dĩ ngủ sâu giấc, tối qua hai họ cãi ầm ĩ cũng bà thức giấc, hại bà cũng gần như thức trắng đêm.
Hứa Quế Lan lúc mới chịu yên.
Bàn bên cạnh, Tiền tiêu đầu cũng cuộc đối thoại của các nàng, khỏi lắc đầu.
Thông thường, khi tiêu cục họ hộ tống khách, chỉ cần đưa đến nơi là xem như thành nhiệm vụ. Chẳng qua lúc chủ nhân tiệm vải Bàng gia sợ mấy vị tú nương xa nhà bao giờ, lỡ gặp chuyện gì, nên dứt khoát thuê họ thêm một thời gian, chờ các nàng xong việc sẽ hộ tống trở về.
Sớm phiền phức thế , lúc đồng ý hộ tống theo cách .
Đoàn ăn xong, liền về phía nhà họ Bao.
Trên đường càng đông hơn, Cố Như Ý : “Ta hỏi thăm Phạm thẩm, bác khi Đại hội y thuật kết thúc, còn buổi khám bệnh từ thiện, nên ít bá tánh nghèo khổ mang bệnh nặng cũng tìm đến thử vận may.”
Quản sự nương tử gật gật đầu: “Đáng tiếc là chúng bên sửa xong bức thêu là trở về, Đại hội y thuật còn hơn hai mươi ngày nữa, cách khác, chúng còn thể xem náo nhiệt, đây đúng là cơ hội hiếm .”
Nói bà tự lắc đầu, : “Thôi, chúng vẫn là nên lo chuyện bức thêu .”