Nói lời từ biệt với tiêu đầu xong, Trì Trì liền dắt con lừa nhỏ của chuẩn rời .
Trên chiếc xe ngựa nữ quyến phía , một vị cô nương trẻ tuổi vén rèm lên, bóng dáng , điều gì đó.
Một tú nương bên cạnh nàng nhịn nhạt một tiếng: “Sao thế, coi trọng ? Hắn sắp , ngươi còn lưu luyến rời.”
"Ngươi bậy bạ gì đó? Sao chuyện gì qua miệng ngươi cũng thành cái kiểu đắn như ?"
"Chậc, xem kìa xem kìa, thẹn quá hóa giận. Cặp mắt ngươi thiếu chút nữa dính luôn , còn bậy. Cố Như Ý , ngoài đường, ngươi vẫn nên thu liễm một chút, đừng liên lụy đến thanh danh của bọn .”
“Ngươi...” Cố Như Ý hít sâu một , “Vị tiểu còn nhỏ như , còn cứu chúng một mạng. Hiện giờ sắp , ngươi còn ở đây , khỏi chút lấy oán báo ân ?”
Nói xong, nàng thèm để ý đến bà nữa, dứt khoát vén rèm xe, gọi một vị tiêu sư cách đó xa: "Du thúc."
Du tiêu sư : “Cố cô nương chuyện gì ?”
Cố Như Ý đưa thanh chủy thủ trong tay qua, : “Phiền Du thúc đem thanh chủy thủ trả cho vị tiểu công tử . Lúc gặp cướp, cho chúng mượn để phòng .”
Thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, vật liệu tầm thường, chuôi đao còn khảm trân châu, rõ ràng là vô cùng đắt giá. Hiện giờ nguy cơ qua, cũng nên trả .
Du tiêu sư sững sờ, vội vàng nhận lấy.
Cố Như Ý chỉ thể thanh chủy thủ quý trọng, nhưng Du tiêu sư là trong nghề, cầm tay liền thứ thường thể sở hữu.
Ông vội vàng chạy tới, đem chủy thủ trả cho Trì Trì, là Cố cô nương nhờ ông trả .
Trì Trì đầu về phía xe ngựa bên , gật đầu với Cố Như Ý. Người chính là cô nương che chắn mặt lúc nguy nan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3565-phien-ngoai-ta-tim-co-van-thu.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trì Trì đem chủy thủ cất kỹ, chắp tay với trong tiêu cục: “Chư vị bảo trọng.”
Sau đó leo lên lưng lừa, lộc cộc rời .
Tiêu đầu hướng , khỏi nheo mắt : “Hướng đó, hình như là trạm dịch.”
Trạm dịch, đó là nơi quan viên nghỉ ngơi.
"Vị tiểu công tử , quả nhiên bá tánh bình thường."
Ông cũng chỉ cảm khái một tiếng, nhanh cho tìm khách điếm nghỉ chân.
Trì Trì lưng lừa, chậm rãi đến trạm dịch của huyện Hồ Phong.
Vệ binh gác trạm dịch thấy chút kỳ lạ, khỏi cẩn thận hỏi: “Ngươi là phương nào?”
"Phiền đại ca thông truyền một tiếng, tới tìm Cố Vân Thư, Cố đại nhân. Cứ là cháu ngoại của ngài , Bạch Mặc, tới."
Vị vệ binh sững sờ. Trong trạm dịch hiện giờ đúng là Cố đại nhân và một đoàn đang ở. Hai ngày nay cũng chút chuyện bên lề. Biết vị Cố đại nhân tuổi còn trẻ mà là Trạng Nguyên "lục nguyên cập " (đỗ đầu cả 6 kỳ thi).
Năm đỗ Trạng Nguyên mới mười lăm tuổi, lúc oanh động Đại Tấn. Công báo truyền tới trạm dịch của bọn họ càng là dùng cả trang để về sự tích của ngài , thanh danh vang dội vô cùng.
Sau đó ngài liền Hàn Lâm Viện việc, đến ba tháng Hoàng thượng giải quyết vấn đề an trí bá tánh trận lũ lụt ở phương nam. Nghe chuyện còn quan lúc đó thiếu chút nữa cướp công, sự tình bại lộ, Cố Vân Thư mới lộ diện, ba tháng liền thăng quan.
Hiện giờ 5 năm qua , vị Trạng Nguyên thiếu niên năm nào giờ nghiễm nhiên trở thành Hộ Bộ Thị Lang tứ phẩm. Tốc độ thăng quan là nhanh phi thường.