Hồ thị thử gọi một tiếng: “Nguyên Trí?”
Thật thể trách bà chắc chắn, chủ yếu là Biển Nguyên Trí bây giờ khác xa so với lúc .
Ai thể ngờ mới qua mười ngày ngắn ngủi, đứa bé như đổi thành một khác, còn chút dáng vẻ khổ sở nào?
Xem quả nhiên cuộc sống .
Trong lòng Hồ thị chút chua chát.
Hôm đó Đinh Kim Thành trở về, bà thấy Biển Nguyên Trí, lúc hoảng lên, còn tưởng thật sự khi đón từ nhà họ Cố về, đem bán mất.
Đây chẳng mới khỏi hang hùm hang sói ? Nửa đêm Biển Mộ Lan tìm bà đòi mạng mới lạ.
Hồ thị lúc đó lóc om sòm đòi Đinh Kim Thành mang về, ai ngờ Đinh Kim Thành : “Mẹ thích nó ? Vậy con đưa đến một nhà nhận nuôi nó ?”
Hồ thị suýt nữa tức điên: “Ta thích, nhưng ? Lỡ tỷ nó nửa đêm đến tìm đòi mạng thì ?”
“Mẹ, Mộ Lan chỉ là Nguyên Trí chịu khổ thôi. Mẹ nghĩ xem, nó chỉ chúng dẫn nó rời khỏi nhà họ Cố là ?”
Hồ thị thực dám nhớ tình hình lúc đó, vẫn là Đinh phụ gật đầu, xác nhận Biển Mộ Lan quả thực như .
Hồ thị vẫn sợ, Đinh Kim Thành khuyên bà: “Nhà đó lắm, gia cảnh giàu , Nguyên Trí qua đó ăn mặc lo, hơn ở nhà chúng nhiều. Mộ Lan mà , những trách chúng , mà còn cảm ơn chúng nữa.”
Hồ thị nửa tin nửa ngờ, tuy nghĩ cũng thấy lý, nhưng tối hôm đó vẫn dám ngủ, thức trắng cả đêm với đôi mắt thâm quầng, thấy Biển Mộ Lan và Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngay lập tức ngã xuống giường ngủ li bì suốt một ngày một đêm.
Đến khi dậy ngày hôm mới tin nhà họ Cố xảy chuyện, ma ám, Giả Mai Tử cũng đánh đầu rơi xuống nước y hệt như Dương thị lúc .
Bà lúc đó liền cảm thấy là Biển Mộ Lan trả thù nhà họ Cố, trong lòng còn chút vui sướng ngấm ngầm, thầm mắng bọn họ đáng đời, bắt đầu hả hê chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-345-trong-hoi-quen-mat.html.]
nhà họ Cố cứ liên tục xảy chuyện, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, đến mức tàn sát lẫn , tay chân đứt lìa.
Hồ thị liền chút sợ, bà cảm thấy Mộ Lan vẻ tàn nhẫn, đặc biệt thù dai. Sợ nàng xử lý xong nhà họ Cố, đầu nhớ chuyện sai, đến tìm bà.
Vì , Hồ thị ở nhà lẩm bẩm khấn vái, lập bài vị cho Biển Mộ Lan, đốt ít tiền giấy.
Xong vẫn thấy lòng yên, nửa đêm mơ thấy cả nhà Biển Mộ Lan. Bà giật một cái, ngày hôm liền chạy đến nhà họ Biển, định dọn dẹp nhà cửa cho họ, để Biển Mộ Lan nếu việc gì thì về nhà đẻ ở, đỡ họ sợ hãi.
Không ngờ, ở đây gặp Biển Nguyên Trí.
Lại còn là một Biển Nguyên Trí trông vẻ sống sung sướng.
Ánh mắt phức tạp của Hồ thị dời khỏi , lúc mới về phía Cố Vân Đông.
Ngay đó bà sững sờ, trông quen mặt.
“Cô nương, chúng … từng gặp ?”
Cố Vân Đông vốn thích Hồ thị, định chuyện, ngờ Hồ thị tự nhớ : “ , ở quán cơm Hưng Thịnh ? Cô còn hỏi thăm chuyện nhà Kim Thành nhà đúng ?”
Cố Vân Đông chút bất ngờ, ngờ Hồ thị tuổi cao mà trí nhớ còn khá .
Hồ thị chút ghen tị, rõ ràng là Kim Thành nhà bà quen giàu như , ngờ cuối cùng để Biển Nguyên Trí hưởng lợi.
Cố Vân Đông gật đầu, cúi xuống với Biển Nguyên Trí: “Đi thôi con.”
“Vâng ạ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Dương thị cũng dắt tay Biển Nguyên Trí, : “Không sợ, Đông Đông bảo vệ con.”
Hồ thị sững sờ, chuyện cảm giác…