Cố Vân Đông lẳng lặng  lão, chờ lão  tiếp.
 
Quả nhiên, Cố lão gia  tiếp: “Còn về phần , Cố Đại Giang phụng dưỡng tuổi già cho  là lẽ đương nhiên. Ta nuôi nó ăn học thành tài, nó  trách nhiệm và nghĩa vụ  đưa tiền dưỡng lão cho chúng . Mấy năm nay  và  nó  chịu  ít khổ cực, bây giờ  nó  mất, nó đến hậu sự cũng  về lo,  đưa chút tiền bạc sửa sang  mộ phần cũng là nên .”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ngừng một chút, lão nhẩm tính trong đầu   giá: “Như vầy , tiền bồi thường cho hai vị thúc thúc của ngươi, cộng thêm tiền dưỡng lão mấy năm qua của , và chi phí  , tổng cộng đưa hai ngàn lượng, chuyện  coi như cho qua.”
 
Cố Tiểu Khê  dám tin mà kêu lên: “Cha, cha điên  ?”
 
Đây  còn là hét giá  trời nữa, đây rõ ràng là đầu óc  vấn đề.
 
Hai ngàn lượng? Cả nhà họ Cố từ ba đời tổ tiên đến nay, tất cả   cộng , cả đời chắc cũng  tiêu hết ngần  tiền.
 
Cố lão gia trừng mắt  : “Ngươi câm miệng cho !” Lão đương nhiên  con    cao, nhưng chẳng  là để cho Cố Vân Đông  cơ hội mặc cả ?
 
“Vân Đông, cũng   ông nội  ép cháu. Ta thấy bên cạnh cháu  nha  hạ nhân, chắc là  thiếu tiền. Hai ngàn lượng đối với cháu chắc chỉ là chút tiền lẻ thôi  ? Cháu cũng     kiện cha cháu,   nhà chồng cháu dính  kiện tụng,   những chuyện cháu     chứ?”
 
Lê thị và Thường Nha Nha  thấy động tĩnh trong nhà chính, bèn lặng lẽ mở cửa phòng. Nhìn tình cảnh đó, Thường Nha Nha  rõ tính cách và gia thế của Cố Vân Đông nên  hề lo lắng, ngược  còn thấy thương hại cho đám  nhà họ Cố.
 
Lê thị thì   lo, hai ngàn lượng lận, nhà họ Cố thật đúng là dám mở miệng.
 
Nàng   Cố Vân Đông   , nếu chuyện  rơi   nàng, nàng nghĩ ngoài việc đưa tiền  thì  còn cách nào khác. Dù  Triệu thị qua đời, Cố Đại Giang  rõ mà  về,  nha môn kiện ông ,  đằng trời thì ông  vẫn sai.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3353-mot-dong-cung-khong-cho.html.]
Rất nhanh, trong nhà chính vang lên giọng  đanh thép của Cố Vân Đông: “Hai ngàn lượng? Đừng  hai ngàn lượng, một đồng  cũng  cho các ngươi! Các ngươi   quan phủ kiện ? Được thôi,  ,  ngay lập tức !”
 
“Ngươi…” Cố lão gia kinh ngạc, “Cố Vân Đông, ngươi  sợ chút nào ?”
 
“Ta sợ cái gì? Cha     ở đây.” Nàng  khẩy, “Các ngươi   hãm hại nhị phòng, tam phòng? Có chứng cứ ?”
 
Cố lão gia chỉ tay  nàng: “Được, ngươi   sợ đúng ? Ngươi tưởng   là  thể khiến chúng  từ bỏ ? Nằm mơ !”
 
Cố Vân Đông xua tay: “Mau cút !”
 
“Đây   nhà của ngươi, ngươi dựa  cái gì bảo chúng  cút?” Cố Phát Nhi gào lên.
 
Cố Vân Đông bèn  sang Cố Tiểu Khê,   hừ lạnh: “Đây là nhà  thuê,   tư cách bảo các ngươi cút chứ? Tất cả cút  ngoài cho !”
 
“Cố Tiểu Khê,  là cha ngươi, ngay cả  mà ngươi cũng  đuổi ?”
 
Cố Tiểu Khê sa sầm mặt: “Cha? Từ nhỏ đến lớn, đều là đại ca, đại tỷ dắt  , nuôi  khôn lớn. Bây giờ ông  kiện ca ,  còn  thể đuổi ông  ? Cha, ông cứ coi như con bất hiếu . Mấy ngày nay, con cũng  đối xử tệ với ông.  ông xem ông   gì, mang Cố Phát Nhi đến thì thôi,  còn  con nuôi cả nhị phòng, tam phòng nữa ? Ông thật sự coi con là kẻ ngốc nhiều tiền ?”
 
Cố lão gia giơ tay định tát , nhưng  Thiệu Văn giữ chặt cổ tay.
 
Ngay  đó, Cố lão gia cảm thấy cả    nhấc bổng lên, lão hoảng sợ trợn mắt la lớn: “A! Ngươi  gì ? Ngươi   gì?”