Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn khẽ biến,  định  đầu , liền cảm giác   lưng  một luồng kình phong ập tới, một cây gậy nhắm thẳng đầu bổ xuống.
 
Hắn theo bản năng nghiêng  né tránh, mặt trầm xuống, rút thanh nhuyễn kiếm bên hông , ‘vút’ một tiếng vung kiếm đ.â.m xéo tới.
 
Kiếm phong sắc bén, cây gậy gỗ phía    c.h.é.m đứt một đoạn.
 
Nhìn cây gậy gãy  đôi, động tác của Thiệu Thanh Viễn vẫn  dừng, thuận thế đ.â.m thẳng về phía kẻ cầm gậy.
 
   dừng, mà đối phương  dừng, chỉ cầm đoạn gậy gỗ  thẳng tắp ở đó,  ngẩng đầu,    .
 
Nhìn rõ  tới, Thiệu Thanh Viễn chợt kinh hãi, vội vàng thu chiêu, đ.â.m thanh nhuyễn kiếm trong tay  khe hở của cánh cổng lớn bên cạnh. Nhuyễn kiếm rời tay, ‘keng’ một tiếng cắm ngập  khe cửa.
 
Thiệu Thanh Viễn thở phào, giận dữ : “Dễ Tử Lam, ngươi chán sống  hả?” Vẫn mãi cái nết đáng ghét đó.
 
“Ngươi hiểu lầm  , lâu ngày  gặp,  chỉ  xem thử  thủ của ngươi  thụt lùi  thôi.” Dễ Tử Lam ném đoạn gậy trong tay , vỗ vỗ tay, bước tới rút thanh nhuyễn kiếm đang cắm ở khe cửa , đưa trả  cho Thiệu Thanh Viễn.
 
Ngay  đó,  trực tiếp lướt qua Thiệu Thanh Viễn, vài ba bước  đến  mặt Cố Vân Đông, vươn tay về phía đứa trẻ trong lòng nàng: “Tiểu Trì Trì mau cho bá bá ôm nào, lâu   gặp,  nhớ bá bá ?”
 
Trì Trì chớp chớp mắt. Người     , ban nãy còn đ.á.n.h cha nó, giờ   tủm tỉm  , tuyệt đối   ý ,   chừng là  bắt cóc nó.
 
Ừm! Trì Trì gật đầu thật mạnh,  xoay   lưng  với , còn chổng m.ô.n.g lên, ôm chặt cổ Cố Vân Đông, giấu  dung nhan tuyệt thế của .
 
Không  thấy,   thấy.
 
Dễ Tử Lam: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3177-lai-la-han.html.]
 
Cố Vân Đông thấy  thì vô cùng bất ngờ, nhưng thấy  bước tới, nàng liền lập tức thu  vẻ kinh ngạc.
 
Lúc  thấy   con trai cho ăn quả bơ, nàng tức khắc bật  ha hả: “Trì Trì sớm  quên ngươi là ai , còn nhớ với nhung cái gì.”
 
Thiệu Thanh Viễn cũng cất nhuyễn kiếm, bước lên vỗ vai  một cái: “Sao ngươi  tới Lạc Châu?”
 
“Đương nhiên là tới tìm các ngươi.” Dễ Tử Lam  vui vẻ: “Ngươi   ,   đường mệt mỏi, cứ  tăng tốc suốt, khổ  kể xiết, đến Tết nhất cũng   ở nhà đoàn tụ với gia đình, vội  c.h.ế.t đây .”
 
Tìm bọn họ?
 
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông  , đồng tử cùng sáng lên, đè thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ,  phụ trách áp giải Bạch Chi Ngôn về kinh, chính là ngươi?”
 
Dễ Tử Lam ‘chậc’ một tiếng: “Thông minh ghê ha,    bất ngờ ?”
 
“Quả thực  bất ngờ,  ngờ  gặp ngươi ở đây.”
 
Dễ Tử Lam thở dài: “Ta cũng hết cách ,  cũng   chạy từ kinh thành đến cái xó xỉnh ,  xa xôi  nhằm đúng cái tiết trời , thời tiết  là kỵ nhất  đường. Chẳng  vì    nào khác thích hợp  ? Bạch Chi Ngôn quá quan trọng, Hoàng thượng nếu tùy tiện phái  tới, các ngươi  quen , cũng  yên tâm giao . Nhìn tới  lui, chẳng  là chọn trúng  còn gì?”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông tức khắc cạn lời,  cứ như  quan trọng lắm  bằng. Ở kinh thành  bọn họ quen  cũng nhiều lắm đấy nhé?
 
“Được ,  ngươi vất vả . Kinh thành dạo  thế nào? Cha   họ vẫn khỏe cả chứ? Họ  gửi ngươi mang gì cho bọn  ?”
 
Dễ Tử Lam nhướng mày: “Muốn  đến  ?” Hắn đột nhiên  thần bí: “Lát nữa tự khắc sẽ    cho ngươi .”