Qua một hồi lâu, Cố Vân Đông mới kéo rèm xe .
Ai ngờ lộ mặt, hai A Cẩu, A Trư liên tục lùi vài bước, la lên một tiếng: “Quỷ.”
Cố Vân Đông trừng mắt hai : “Kêu ai đấy.”
Nàng trừng, hai càng sợ đến run rẩy.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh, tiến lên đánh giá nàng hai cái: “Hoàn nhận bộ dạng ban đầu của ngươi.”
“Không , dù quỷ đều giống , Hồ thị cũng nhận là biểu tỷ thật .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tóc tai rối bù, mặt trắng bệch, khóe mắt, lỗ mũi đều chảy m.á.u loãng, quầng mắt đen kịt, thêm cái miệng rộng môi đỏ tươi, đến sợ c.h.ế.t khiếp, còn sức mà nhận .
Nếu Hồ thị thật sự can đảm đó, Cố Vân Đông cũng bội phục bà .
Cố Vân Đông soi gương trong xe ngựa, tỏ vẻ hài lòng.
Nàng lúc mới về phía A Cẩu, A Trư. Hai từ từ dựa , chỉ ôm cho ấm.
Thật sự, Cố cô nương một cái, cảm giác hồn sắp bay mất, là loại bay thật sự.
Cố Vân Đông liếc họ một cái: “Đến lượt các ngươi.”
“Ta, chúng ? Chúng gì?”
Cố Vân Đông từ trong xe ngựa dọn một bộ đồ: “Đến giả Hắc Bạch Vô Thường.”
Không cần , họ còn cách nàng xa xa.
Bây giờ ban ngày thấy rợn , buổi tối còn ở bên cạnh nàng, mà dọa són tiểu.
Cố Vân Đông mặc kệ họ, một cái mũ cao, dù cũng kéo chiều cao của hai lên một chút, tạo cảm giác áp bức.
Lại thêm cái lưỡi dài, quầng mắt đen, vẫn hình tượng.
Sau khi hóa trang xong, cả nhóm thẳng đến làng Thượng Bắc, chờ đến khi trời tối mới từ trong xe ngựa xuống, thẳng đến nhà họ Đinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-317-doa-son-tieu.html.]
A Cẩu, A Trư dù cũng quen với trang phục của Cố Vân Đông, bây giờ còn cảm thấy vài phần thú vị.
Thiệu Thanh Viễn trong sân hóng gió. Cố Vân Đông mò đến phòng của Hồ thị và Đinh phụ, cùng A Cẩu, A Trư vai Hắc Bạch Vô Thường bên giường.
Nàng duỗi tay vỗ mặt Hồ thị, Hồ thị nhíu mày phất tay, lật ngủ tiếp.
Cố Vân Đông nhíu mày, bảo A Cẩu đến đánh thức bà .
Hồ thị ngủ say như chết, gọi thế nào, vỗ thế nào cũng tỉnh.
A Trư phất tay: “Để .”
Hắn đến liền túm tóc Hồ thị giật ngoài, hai sợi, hai sợi, hai sợi giật.
Cố Vân Đông: “…” Lát nữa ngươi hói đầu thì ?
May mà cách hiệu quả. Hồ thị đau đến hít một , dụi mắt.
Ai ngờ mở mắt, mặt liền đột nhiên xuất hiện ba gương mặt kinh khủng đến mức dọa són quần.
“A…” Hồ thị hét lên một tiếng, vội vàng bò lùi , đè lên ngón tay của Đinh phụ, đau đến nỗi ông cũng đột nhiên tỉnh giấc.
Cố Vân Đông “suỵt” một tiếng: “Đừng kêu.”
Hồ thị lập tức như bóp cổ, trừng mắt run rẩy ba mặt.
Đinh phụ cũng sợ đến mặt mũi tái mét, một chữ cũng nên lời.
Cố Vân Đông khỏi hít hít mũi. Sao mùi khai?
Nàng liếc Hồ thị một cái, chút chạy, cuối cùng vẫn nín thở chịu đựng.
“Mẹ …” Nàng u ám gọi một tiếng.
Hồ thị run lên: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Ta quen ngươi, hu hu hu…”
“Sao quen chứ, là Mộ Lan đây. Ta c.h.ế.t thảm quá…”
“Mộ, Mộ Lan? Ngươi đến tìm gì? Ngươi c.h.ế.t , nhưng, cũng hại c.h.ế.t ngươi, hu hu, ngươi tha cho .”