Những khác ở đây, cuối cùng cũng hồn .
mà giờ khắc , ánh mắt Cố Vân Đông và Thái Việt, vô cùng khác biệt.
Phạm Ỷ Lâm càng là một bước vọt tới mặt Thái Việt, bắt lấy tay nó : “Ngươi bút ký ở ? Mau cho mượn xem, ngươi yên tâm, nhất định sẽ hảo hảo trân trọng.”
Vinh Minh Học trực tiếp đẩy : “Cho mượn , cho mượn .”
Tần Văn Tranh, Thẩm Nguyên, khác thể , nhưng đối với những sách như bọn họ, là những cái tên như sấm bên tai.
Cố Vân Thư mà đồng thời hai vị trúng, tuổi còn nhỏ thông qua kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám, bút ký khẳng định vô cùng trân quý và hữu dụng.
Nói chừng, bút ký còn bút tích của Thẩm và Tần đại nhân lưu , nghĩ thôi thấy chút kích động.
Thái Việt chớp chớp mắt: “Sách đương nhiên là ở... trong nhà.”
“Vậy chúng bây giờ lấy.”
Phạm phu nhân nổi nữa: “Được , vội cái gì, Thái tiểu công tử đồng ý, khẳng định sẽ cho các con mượn. Nó hiếm khi tới phủ một chuyến, con chủ nhà, chẳng lẽ nên dẫn dạo một vòng ?”
Phạm Ỷ Lâm tuy rằng ngứa ngáy trong lòng, nhưng lời cuối cùng cũng khắc chế , hít sâu một , liền mang theo Thái Việt ngoài.
Phạm phu nhân lắc đầu, xoay với Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân ngài đừng để ý, bọn nó đều là tâm tính trẻ con.”
“Có thể sự nhiệt huyết , phu tử như , ngược vui mừng.”
“Phu nhân chê là , , lệnh tuổi còn nhỏ mà thành tựu phi phàm như , cũng ngày thường dạy dỗ thế nào? Chúng đều là thô kệch, nhưng đối với việc dạy dỗ con cái để tâm, đều hy vọng bọn nó thể thành tài, phu nhân thể truyền thụ một chút kinh nghiệm .”
Các phu nhân khác liên tục gật đầu, đều là con cái, tâm tư cũng đặt nhiều hơn ở con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2902-quen-mat-viec-chinh.html.]
“ phu nhân, thằng nhóc nhà thích sách lắm, cứ thấy sách là buồn ngủ, phu nhân biện pháp gì ?”
“Con thì thích , nhưng học ngày học đêm, vẫn hiệu quả gì.”
“Nhà chúng thì...”
Cố Vân Đông ngờ, cũng ngày cuốn những đề tài như thế mà thể thoát .
Nàng rõ ràng... là một thương nhân mà.
Nàng rõ ràng... con trai mới hơn một tuổi mà.
Cố Vân Đông cảm thấy mệt tâm, nhưng cũng tiện trả lời.
Cứ thế, câu chuyện kéo dài điểm dừng.
Ngay cả lúc ăn cơm trưa, các vị phu nhân cũng đang hỏi Cố Vân Đông ngày thường cho Vân Thư ăn uống gì đặc biệt .
Chờ đến buổi chiều, Cố Vân Đông mới rốt cuộc tìm cơ hội, là trong nhà còn con trai nhỏ đang chờ nàng về, nàng thể lâu, liền cáo từ trở về.
Phạm phu nhân hôm nay thu hoạch ít, yến hội cũng thành công, thấy thời gian quả thực còn sớm, liền giữ nhiều, mang theo một đám phu nhân, tiểu thư tiễn Cố Vân Đông về.
Đi một nửa đường, đột nhiên một bà tử vội vã tới, lặng lẽ ghé tai Phạm phu nhân nhỏ giọng mấy câu, Phạm phu nhân lúc thần sắc cứng đờ, mặt lộ vẻ ảo não, tự nhiên.
Hỏng , chuyện phiếm quá phấn khích, nàng quên mất việc chính. Các bà hôm nay mời Cố Vân Đông phủ khách, còn một mục đích khác.
Cố Vân Đông tự nhiên nhận thấy sự khác thường của bà, lập tức tò mò hỏi: “Phạm phu nhân ?”
“À, , gì.” Phạm phu nhân theo bản năng lắc đầu, ngay đó như nghĩ đến điều gì, vội vàng gật đầu: “Quả thực là chuyện.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.