Tào phu tử thấy mở miệng nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giảng bài.
Thái Việt ở cuối cùng cũng thở một , thời gian tiếp theo, nó đều cố gắng hết sức tránh mặt Phạm Ỷ Lâm.
Chờ đến khi tan học, nó liền chạy như bay về nhà, Phạm Ỷ Lâm đầu , cũng chỉ thể thấy bóng lưng của nó, tức đến thiếu chút nữa văng tục.
Thái Việt chạy một mạch về đến nhà, mới xoa xoa ngực, hắc hắc một tiếng.
Nghĩ đến Cố Vân Đông phu tử của , nó liền nóng lòng tìm nàng, tò mò hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Ai ngờ còn sân, phía đột nhiên thổi qua một trận gió, Trịnh Tuyền Thủy chạy lướt qua ngay mặt nó, trong tay còn cầm một chồng thư từ thật dày.
“Sư nương, sư nương, thư từ kinh thành gửi đến.”
Bước chân Thái Việt dừng , kinh thành...
Hai chữ dường như cách nó xa xôi, đặc biệt là khi nó huyện học, mỗi ngày sách trở nên phong phú, những chuyện xảy ở kinh thành, phảng phất như là chuyện của kiếp , nó hiếm khi nhớ tới.
Thư từ kinh thành gửi đến, hẳn đều là của nhà biểu thúc biểu thẩm nhỉ? Cũng liên quan gì đến nó.
Thái Việt một sự thôi thúc xoay rời , nhưng bước chân bất tri bất giác về phía .
Đến cửa nhà chính, Cố Vân Đông lúc ngẩng đầu, vẫy tay với nó: “Thái Việt, mau đây, thư của ngươi .”
“Ta?” Thái Việt ngây , nó thư chứ?
Cố Vân Đông gật đầu: “ , Vân Thư cho ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2883-thu-tu-kinh-thanh.html.]
Đôi mắt Thái Việt sáng lên, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Nó bước nhanh tiến lên, nhận lấy lá thư . Còn kịp mở , Trịnh Tuyền Thủy liền ghé sát qua: “Mau xem Vân Thư gì?”
Thái Việt ôm lá thư lòng, Trịnh Tuyền Thủy vẻ vui: “Ngươi còn cho xem ? Vân Thư thật là, rõ ràng ở chung với nó thời gian còn dài hơn ngươi, vì nó thư riêng cho ngươi, mà cho ?”
Thái Việt sững sờ, chút kinh ngạc: “Nó riêng cho ?”
“ , nó chung cho với Cao Tử.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Khóe miệng Thái Việt nhịn nhếch lên, càng thêm trân trọng cầm lá thư đến một góc bên cạnh để xem.
Thái Việt , Vân Thư vốn tính lải nhải.
Hơn nữa nó còn nhỏ hơn một tuổi, vẫn luôn tự cho là ca ca, nên lá thư càng thêm dày.
“A Việt, ngươi theo tỷ tỷ và tỷ phu của , cùng đến huyện Tĩnh Bình ? Tiếc quá, vốn còn nghĩ qua một thời gian nữa sẽ thăm ngươi, xem bây giờ nhiều năm nữa mới thể gặp . Bất quá ngươi yên tâm, theo tỷ tỷ và tỷ phu của , bọn họ khẳng định sẽ bạc đãi ngươi . Ngươi đó, chuyện gì cũng đừng nghẹn ở trong lòng, đừng giống như tự nghẹn đến phát bệnh. Lần tới ngươi chắc may mắn như , gặp , một vị trưởng thấu tình đạt lý, thích giúp đỡ , còn thông minh lạc quan, giải cứu ngươi khỏi bể khổ . Ngươi sách cho , hiện tại đang ở Quốc Tử Giám, lẽ vì quá thông minh, nên trở thành nhân vật phong lưu nổi khắp thư viện, lợi hại ...”
Vân Thư ba la ba la nhiều, còn gửi cho nó nhiều sách, cả bút ký lúc nó thi tú tài , bảo nó từ từ xem.
Còn dặn nó ngàn vạn chịu ủy khuất, khác dám bắt nạt nó, thì nhất định bắt nạt .
Bất quá chú ý kỹ xảo, thể lỗ mãng, xử lý đến mức đối phương dám trêu chọc nó nữa mới .
Vì thế, nó còn nêu ví dụ minh họa mấy vụ đại sự kinh thiên động địa mà nó ở Quốc Tử Giám.