Phạm Ỷ Lâm trợn to hai mắt: “Ngươi dám...”
Cố Vân Đông mỉm , một lời, một chân đá đầu gối , trực tiếp đạp ngã xuống đất.
Đám của Phạm Ỷ Lâm lập tức sững sờ, nàng thật sự dám động thủ?
Không chỉ bọn họ, mà cả đám Thái Việt và Triệu Cảnh chạy theo cũng kinh ngạc một màn mắt.
Tào phu tử trốn ở góc tường càng là nín cả thở, dám tin Cố Vân Đông. Nàng, nàng, nàng, mà đ.á.n.h học sinh? Tuy rằng thỉnh thoảng ông cũng đ.á.n.h lòng bàn tay, nhưng đó là lúc học sinh thành bài vở, chỉ là thông lệ bình thường mà thôi, giống như Thiệu phu nhân đây, đ.á.n.h ngã cả đất.
Tim Tào phu tử như nhảy ngoài, vội vã định lao can ngăn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trước mặt bỗng nhiên một bàn tay ngăn , ông sững sờ, đầu liền thấy vị nha theo Cố Vân Đông lúc nãy.
Liễu Diệp quả thực nhát gan, lúc đối mặt với Tào phu tử, chuyện cũng nhỏ nhẹ, nhưng ngữ khí kiên định: “Phu tử, ngài vẫn là, vẫn là nên thì hơn, phu nhân nhà chúng việc chừng mực.”
“Thế mà gọi là chừng mực? Đã động thủ kìa.”
“Vậy cũng khẳng định là đám thư sinh chọc giận phu nhân nhà , ngài yên tâm , phu nhân tay sẽ nặng nhẹ. Ngài bây giờ mà qua đó, ngược hỏng việc, phu nhân , vui. Cùng lắm thì, còn đại nhân nhà chống đỡ mà.”
Tào phu tử cau mày, lời thì , nhưng bảo ông trơ mắt , cũng lắm thì ?
Liễu Diệp cẩn thận, thấy biểu cảm của ông cũng đoán sơ sơ ý nghĩ trong lòng, liền nhỏ giọng đề nghị: “Hay là... chúng đều xoay , lưng về phía bọn họ, bịt tai ?”
Vẻ mặt Tào phu tử một lời khó hết: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2875-vay-ma-cung-dam-ra-tay-that.html.]
một lúc lâu , ông cũng yên lặng xoay , đưa tay bịt kín tai.
Mà lúc ở đất trống cửa giảng đường, Phạm Ỷ Lâm đang ngã đất đau đớn ngẩng đầu, hét lên với đám học sinh phía : “Còn thất thần gì? Nàng dám đ.á.n.h , chúng phản kháng, lẽ nào còn đây giảng đạo lý với nàng chắc?”
Mọi đột nhiên bừng tỉnh, lập tức mặt mày tái mét xông tới: “Ngươi là phu tử của huyện học, mà cũng dám dùng thủ đoạn bạo lực như để đ.á.n.h học sinh, thật với bậc văn nhã.”
“Giờ thì thừa nhận là phu tử huyện học ?” Cố Vân Đông giơ tay, liền vặn tay một kẻ xông lên mặt, ném ngã xuống đất.
Những kỳ thực cũng học qua một chút quyền cước công phu, nhưng tâm tư đều đặt cả việc sách, cái gọi là công phu thật sự còn bằng cả gối thêu hoa, ở mặt Cố Vân Đông đáng để .
Cố Vân Đông cũng dùng hết sức, đám bao nhiêu tên, là quật ngã bấy nhiêu, ngã bò cũng bò dậy nổi, chỉ ôm tay ôm chân mà rên rỉ đau đớn.
Triệu Cảnh nhíu mày, tuy rằng và đám Phạm Ỷ Lâm nước sông phạm nước giếng, nhưng dù cũng là đồng môn cùng một huyện học, mắt thấy bọn họ đánh, lẽ nào đạo lý yên ?
Chẳng qua đối phương là nữ tử, bọn họ xông lên đ.á.n.h , là lắm ?
mắt thấy đám Phạm Ỷ Lâm đều đau đớn kêu la, Triệu Cảnh cuối cùng vẫn c.ắ.n răng, định xông lên.
Thái Việt vội vàng kéo tay : “Đừng .”
Triệu Cảnh thể tin nổi nó: “Ngày thường ngươi và Phạm Ỷ Lâm quan hệ ? Sao lúc thấy bọn họ đánh, một lời, còn cản chúng ?”
Thái Việt lau mặt: “Ngươi biểu... tính tình của Cố phu tử , vẫn là nên dễ dàng lên nộp mạng thì hơn.”
Triệu Cảnh nhíu mày: “Nói cứ như ngươi rõ lắm .”