Cố Vân Đông theo hướng ngón tay , , hạ giọng, “Đây là để ủ rượu.”
Ủ rượu??
Mao Dũng kinh ngạc, về phía bản vẽ trong tay, diện tích xưởng ủ rượu bản vẽ, còn lớn hơn cả chỗ chế tác đường trắng và mứt quả cộng , hiển nhiên, rượu mà Cố chủ nhân định ủ, là ít.
Hắn chút chắc chắn , “Chủ nhân, ... chuyện ăn chủ yếu của xưởng mới , là rượu ?”
“ .”
Vẻ mặt Mao Dũng tức khắc trở nên kỳ quái, chút thôi, cuối cùng vẫn nhịn , nhỏ giọng , “ mà chủ nhân, lương thực ở huyện Tĩnh Bình chúng khan hiếm, chuyện ăn ủ rượu , e là dễ .”
Hắn Cố chủ nhân từng xưởng, còn kiếm khoản tiền lớn. Hắn lo lắng là chủ nhân tình hình ở huyện Tĩnh Bình, vẫn tham chiếu theo lệ cũ mà .
như , rõ ràng là thể thực hiện . Mỗi nơi mỗi khác, phong tục tập quán, thổ địa sản vật đều bất đồng, đồ vật sản xuất thể nào giống như đúc .
Cố Vân Đông băn khoăn, “Ta , rượu ủ cũng định dùng lương thực. Còn rốt cuộc là rượu gì, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu. Bản vẽ ngươi xem hiểu ? Có thể xây ?”
Cố chủ nhân như , Mao Dũng cũng tạm yên tâm phần nào.
Biết nàng trong lòng tính toán, một nữa về phía bản vẽ.
Mao Dũng từng xây xưởng ủ rượu, cho nên chỗ nào hiểu, đều hỏi vô cùng cẩn thận.
Cố Vân Đông dự định rượu trái cây, bên trái cây nhiều, cho nên các loại như rượu dương mai, rượu vải, rượu nho, rượu sơn tra, đều thể để bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2865-chuyen-lam-an-u-ruou.html.]
Nàng đối với việc ủ rượu chỉ sơ sơ, ở đây đều uống rượu mạnh, hoặc là rượu lâu năm, rượu trắng, Cố Vân Đông thích, trong gian của nàng hai bình rượu nho, vẫn là loại chút tuổi, một thấy những khác uống rượu, nàng cũng nhịn lấy uống hai ngụm.
Vừa uống, liền nảy sinh ý định ủ rượu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nàng cũng nghĩ tới bán, chủ yếu là nhiều sức lực như , xưởng của nàng sản xuất đồ vật nhiều . Thêm nữa cũng là vì trái cây ở bên huyện Phượng Khai nhiều, thành mứt quả, quả khô thu mua hết trái cây trong phạm vi mấy trăm dặm , ủ rượu nữa thì cần thiết.
nàng ủ một hai vò để tự uống thì luôn vấn đề gì, bất quá nàng rành lắm, chỉ thể tự mày mò.
Sau đó còn hỏi Đào gia, Đào gia cắm rễ ở huyện Phượng Khai nhiều năm, nhà bọn họ chính là nghề buôn bán rượu.
Đào gia cố ý kết giao với nàng, còn dẫn nàng xem xưởng ủ rượu. Tuy rằng nàng thấy qua quá trình ủ rượu, nhưng xưởng trông như thế nào thì nhớ kỹ. Cho nên mới thể vẽ cho Mao Dũng xem, cũng thể chỉ chỗ nào là dùng để gì.
Đào gia đem quá trình ủ rượu thông thường cho Cố Vân Đông, những thứ cũng xem như là bí phương, nhiều đều .
Còn về việc sản xuất rượu ngon, Đào gia tự nhiên là giữ bí mật.
Cố Vân Đông khi trở về lặp nghiên cứu, tìm kiếm nửa ngày trong gian, cuối cùng tìm một quyển sách về sản xuất rượu nho. Chẳng qua đó là dùng công nghệ hiện đại, Cố Vân Đông những thiết đó, nên đành phiền phức một chút, thất bại hai ba mới rốt cuộc ủ thành công một vò rượu.
Sau khi rượu nho ủ thành, nàng nếm thử, xác thực là bằng hai bình trong gian của nàng, nhưng cũng tệ.
Nàng và nương đều thích uống, ngay cả cha cũng tấm tắc uống mấy chén, vì thế còn một bài thơ.
Cho nên loại rượu , thích hợp cho nữ tử, cũng thích hợp cho những sách thích văn vẻ như cha nàng uống.