Lời Sầm Lan dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, đều kinh ngạc về phía .
Ngay cả Cố Vân Đông cũng kinh ngạc thôi, mà bảo nàng nữ phu tử dạy dỗ đám học sinh ? Nàng tự nhiên vấn đề gì, nữ tử hiện đại giáo viên nhiều vô kể, nhưng ở thời đại , cho dù nữ phu tử, thì cũng là gia đình giàu mời về nhà dạy dỗ nữ tử, từng qua nữ phu tử dạy dỗ nam thư sinh.
Đặc biệt, đề nghị là do Sầm Lan đưa .
Thế nhưng, vẻ mặt của Sầm Lan chân thành, “Ý phu nhân thế nào?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông còn kịp trả lời, ngay cả giáo dụ và Tào phu tử cũng kịp phản ứng, thì Thiệu Thanh Viễn là đầu tiên lên tiếng cự tuyệt, “Không , phu nhân nhà công việc bận rộn, trăm công ngàn việc, thời gian rảnh rỗi ở huyện học dạy học?”
Vừa mở xưởng, chiêu mộ công nhân, còn quản việc tu sửa, trong lòng còn đứa con trai mỗi ngày đều thấy nàng, còn lo việc nhà, việc đối ngoại. Thiệu Thanh Viễn tiếp quản cái huyện nha nát bét, bận vô cùng, cho nên việc vặt khác trong nhà, đều Cố Vân Đông tự ôm hết.
Tuy rằng trong nhà hạ nhân quản sự, nhưng điều động quyết sách đều vẫn qua tay nàng.
Y còn đang hận thể để nàng bớt một chút, thể chất thêm áp lực lên nàng?
Sầm Lan sửng sốt, ngờ phản ứng lớn nhất là Thiệu đại nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2850-y-tuong-cua-sam-lan.html.]
Hắn chút tư tâm cho rằng Thiệu đại nhân phu nhân mặt, cho nên mới tìm một cái cớ như .
... dựa cuộc chuyện của với Thiệu đại nhân ở huyện nha lúc , luôn cảm thấy y là một tư tưởng thoáng, đến mức sâu trong nội tâm vẫn là cái tư tưởng phu xướng phụ tùy chứ?
Sầm Lan chút tiếc nuối, nhưng vẫn từ bỏ mà khuyên nhủ, “Việc cũng phiền phức, vẽ tranh vốn dĩ là giờ học quan trọng. Phu nhân nếu bằng lòng, mỗi tuần chỉ cần bỏ một ngày một canh giờ để chỉ đạo các học sinh là , một tháng ba canh giờ cũng dài. Thời gian cũng linh động, cố định ngày nào, như ?”
Hắn lời , phảng phất như chính thể quyết định .
Sắc mặt giáo dụ liền quá , định mở miệng, Sầm Lan phảng phất như ông gì, đột nhiên thở dài một , “Ta đưa yêu cầu như , cũng là nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Tào phu tử hỏi.
Sầm Lan lắc đầu thở dài, “Các vị cũng , từ nhà đồng môn khách trở về. Vị đồng môn của ở phủ thành, thời gian ngoài du ngoạn, nhiều nơi phồn hoa hơn phủ Lạc Châu, đến những kiến thức phương diện khác. Chỉ một việc, ấn tượng sâu sắc, đến nay vẫn canh cánh trong lòng.”
Hắn , về phía bức họa bàn, “Việc , chính là về vẽ than. Hắn ngoài kết giao ít học sinh, mới hiện giờ trong mấy thư viện lớn của Đại Tấn triều, vẽ than trở thành một xu hướng lưu hành. phủ Lạc Châu chúng nghèo nàn, loại họa pháp ít càng ít, cho dù , cũng chỉ là tự lén lút mày mò. Những thiên phú đó, căn bản nắm trọng điểm. Còn những họa sư lĩnh ngộ cao khác, thì giấu nghề chịu đem kinh nghiệm truyền thụ cho khác. Đồng môn của vì mà hung hăng trào phúng nhục nhã một trận, là ếch đáy giếng, phủ Lạc Châu chúng quá ít bản lĩnh. Ta xong những trải nghiệm đó của , mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ .”
“Đồng môn của sai, chúng ở nơi hẻo lánh, tài học căn bản thể so với vùng kinh thành, Giang Nam. Cho nên mỗi tham gia khoa cử, thi rớt nhiều vô . Tuy rằng vẽ than liên quan lớn đến khoa cử, nhưng các học sinh cơ hội nắm giữ thêm một môn học thức, là thêm một loại bản lĩnh chứ?”