Thiệu Thanh Viễn cứ bình tĩnh như , “Làm thể xác định ngươi vì ở cửa chuyện của Trình gia nên mới nảy ý định tạm thời ?” Mặc dù ngay từ đầu thôn Đại Cốc, nhưng cũng khả năng tình cờ , nơi .
Trình Tiểu Tùng cảm thấy Thiệu đại nhân mặt thật cẩn thận, dù cũng là một kẻ đào tẩu.
Không còn cách nào, vật chứng, chỉ thể một ít chuyện mà bản Trình Tiểu Tùng .
“Cha tên Trình Phóng, nhà còn và . Năm một vị đại quan từ kinh thành tới, lúc đến thôn chúng đụng thôn chúng và thôn Tiểu Cốc đ.á.n.h , Tần đại nhân đập đầu, nhà cũng chính vì chuyện mới oan uổng bỏ tù...”
Hắn đem chuyện ở thôn Đại Cốc kể rõ ràng, bao gồm việc tên cẩu quan bức ép vu oan như thế nào, Liễu Đại Đức ân oán gì với nhà , cho đến nhà Thái thôn trưởng mấy miệng ăn, đều rõ ràng.
Cố Vân Đông dậy tới bàn án, mở giấy , dùng bút than bắt đầu nhanh chóng phác họa.
Trình Tiểu Tùng nhiều, ngay cả một ít chuyện ngoài cũng đều .
Cuối cùng đến miệng khô lưỡi rát, cũng rốt cuộc Thiệu Thanh Viễn tin .
Ngược là Cố Vân Đông, vẽ xong hai tờ giấy, nàng cầm một tờ trong đó, đưa cho Trình Tiểu Tùng, “Đây là cha ngươi, đúng ?”
“Đây là thôn trưởng mà.” Trình Tiểu Tùng trả lời theo bản năng, ngay đó ngẩn , ngẩng đầu Cố Vân Đông.
Người đưa cho một tờ nữa, “Còn cái ?”
“Đây là A Thúy, .”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn , hẳn là Trình Tiểu Tùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2843-han-bi-ham-hai-khong-phai-tron.html.]
Thiệu Thanh Viễn cho rót cho một ly , chờ uống xong mới hỏi, “Vậy tại ngươi kẻ đào tẩu? Ngươi , kẻ đào tẩu, vốn vô tội cũng thể biến thành tội.”
Sắc mặt Trình Tiểu Tùng trắng bệch, vội vàng giải thích, “Ta cố ý đào tẩu, là g.i.ế.c , đẩy xuống sườn núi. Ta vận khí , cứu, lúc mới trốn .”
Hắn cúi đầu, “Nhà còn cha , tự nguyện cha chịu hình phạt lưu đày, nếu kẻ đào tẩu, cha đều sẽ bắt, chẳng là hại cả nhà ? hai tên quan binh trông coi cố ý khó , sai, tối muộn lôi ngoài, bắt việc suốt đêm. Ta những ngày tháng lưu đày chắc chắn dễ chịu, nghĩ thể qua ngày nào ngày đó, việc thì việc, nhất nên chọc giận bọn họ.”
Ai ngờ khi bọn họ đưa , nảy sinh sát tâm, trực tiếp đẩy xuống vách núi.
Trình Tiểu Tùng tưởng c.h.ế.t chắc , thế nhưng phúc lớn mạng lớn, cành cây bên vách núi mắc quần áo, bên cạnh cái cây đó một cửa hang nhỏ, gắng sức đu qua, ngã ở cửa hang, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh , liền mò mẫm tìm lối , dọc theo sơn động đó thẳng trong.
Sau đó, liền ngoài.
“Ta về nhà, nhưng dù cũng là mang tội, trở về chính là hại cha . Ta nghĩ hai tên quan binh cho rằng c.h.ế.t, chắc cũng đến mức khó cha nữa, nên liền tìm một nơi để trốn.”
Thiệu Thanh Viễn sa sầm mặt, “Hai tên quan binh đó tên là gì?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Hình như gọi là Liêu Kim và Hồng Ngũ.”
Thiệu Thanh Viễn xoay , cầm công văn bên cạnh bàn án mở xem.
Một lúc , y đặt công văn xuống.