Tạ thôn trưởng xong ngọn ngành, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội bảo bà xã dọn dẹp nhà cửa, tạm thời cho bọn họ ở một đêm.
Ông vốn còn định mời đại phu, nhưng Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đều y thuật, liền thôi.
Cố Vân Đông mấy ở tạm nhà họ Tạ một đêm. Nửa đêm Vương Tùng tỉnh, chẳng qua tay chân đều Thiệu Văn trói chặt.
Huống chi đói mấy ngày, chút sức lực nào, giãy giụa cũng giãy .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cuối cùng, lẽ cũng trốn thoát, cả liền tuyệt vọng, dừng giãy giụa, vô lực co rúc ở một bên.
Trịnh Tuyền Thủy, Cao Tử và Thiệu Văn ở cùng phòng với , mơ hồ còn tiếng thút thít.
Ba . Cao Tử tuổi tác cũng xấp xỉ , chút nỡ, bèn mon men gần nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngươi đừng , chúng đưa ngươi chịu c.h.ế.t. Ngươi nếu thật sự oan như lời ngươi , gặp quan, chẳng là thể trả trong sạch cho ngươi ? Đến lúc đó ngươi còn thể về nhà, đoàn tụ với nhà, đúng ?”
Vương Tùng khịt mũi một cái, lạnh : “Trong sạch? Quan bao che cho , đến lúc đó e là ngay cả mạng cũng còn.”
“…Ngươi cũng quá bi quan .” Trịnh Tuyền Thủy nhịn mở miệng: “Ta thừa nhận đúng là một quan viên gì, cũng , nhưng cũng thanh quan, quan . Chúng đưa ngươi gặp Huyện thái gia, ngài chính là quan . Chỉ cần ngươi vô tội, khẳng định thể trả trong sạch cho ngươi.”
Vương Tùng nhạo một tiếng, đầu , co lặng lẽ rơi lệ.
Ba Trịnh Tuyền Thủy: “…” Hầy, tên nhóc rốt cuộc gặp đả kích lớn đến mức nào? Thế mà còn ôm một chút hy vọng nào.
Xem nhiều lời vô ích, dù cứ đưa đến huyện nha, sư phụ thẩm vấn qua là chuyện sẽ rõ ràng, đến lúc đó sẽ .
Ba phiên gác đêm, đề phòng Vương Tùng chạy trốn.
Tới ngày hôm trời hửng sáng, Cố Vân Đông liền cáo từ thôn trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2840-trinh-tieu-tung.html.]
Lên xe ngựa, Vương Tùng vẫn co rúm ở trong góc, nhắm mắt một lời.
Trịnh Tuyền Thủy đưa cho cái bánh nướng kẹp thịt cũng ăn. đó như nghĩ đến điều gì, giật lấy c.ắ.n ngấu nghiến, thiếu chút nữa thì nghẹn, bộ dạng như thể coi đây là bữa ăn cuối cùng.
Mấy Cố Vân Đông mà cạn lời.
Bất quá cũng nhờ ăn chút gì đó, Vương Tùng cũng một tia sức lực. Chờ đến khi xe ngựa huyện thành, dừng ở cửa huyện nha, nhân cơ hội trốn.
“Tên nhóc vẫn từ bỏ ý định.” Cố Vân Đông thở dài lắc đầu. Bên , Thiệu Văn nhanh chóng vọt qua, một tay tóm trở .
Vương Tùng liều mạng giãy giụa, thậm chí bắt đầu la lớn: “G.i.ế.c , cứu…”
Thiệu Văn một tay bịt miệng , lôi bên trong.
Đi vài bước vặn thấy Doãn bộ đầu dẫn theo một đám bộ khoái , mặt còn mang vẻ bực bội.
Nhìn thấy Cố Vân Đông và đám ở cửa, vẻ mặt ông lập tức đổi, đón lên, chút kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, về ?”
Không là lên núi ?
Ngay đó, ông thấy tên nhóc đang giãy giụa trong tay Thiệu Văn, lập tức hung hăng tiến lên hỏi: “Tên nhóc phạm tội gì? Có cần hỗ trợ ?”
“Không cần, ở đây , các ngươi định ?” Thiệu Văn giữ chặt Vương Tùng, hỏi.
Doãn bộ đầu thở dài một , trong tay cầm một bức họa: “Bên phủ thành truyền tin tức tới, là tìm một tên là Trình Tiểu Tùng.”