Thái Việt thở dài một , còn dùng ngữ khí của từng trải : “Chớ khinh thiếu niên nghèo a.”
Dứt lời, nó lắc đầu, xoay trở về giảng đường.
Phạm Ỷ Lâm chút m.ô.n.g lung, nửa ngày tiếp theo, thường xuyên về phía Thái Việt, thấu vẻ già dặn từng trải của nó, nhưng mà chỉ thấy một nhóc con ngay ngắn bàn, lưng thẳng tắp giảng bài, ngay cả giọng sách cũng non nớt.
Phạm Ỷ Lâm chỉ tự tát một cái, cảm thấy Thái Việt lừa . Chờ đến buổi chiều tan học, tìm Thái Việt chuyện.
Ai ngờ nhóc con tan học, liền nhanh chóng thu dọn sách vở, đeo túi sách lên, thèm đầu mà rời khỏi huyện học, về nhà.
Nghe xong trải nghiệm một ngày của Thái Việt, đám Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử ôm bụng ha hả. Trì Trì đùi Thái Việt hiểu gì, cũng hùa theo ha ha ha rộ lên.
Ngược là Thiệu Thanh Viễn trầm mặc chau mày, thấy Thái Việt kể cũng hòm hòm , liền bảo nó về phòng nghỉ ngơi.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử vẫn thèm, còn nữa, liền ôm nó cùng rời .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trì Trì bọn họ bế lòng, bốn nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Bọn họ , phòng khách liền yên tĩnh trở .
Thiệu Thanh Viễn nhạo một tiếng: “Một cái huyện học đến 30 học trò, thế mà cũng chia năm xẻ bảy thành ba phái.”
Đám học trò thiếu chỉ là kiến thức, mà còn thiếu cả giáo d.ụ.c về phẩm đức.
Ngay cả Thái Việt cũng “chớ khinh thiếu niên nghèo”, nhưng huyện học đem chữ ‘nghèo’ thể hiện một cách trần trụi và thấm đẫm ngóc ngách.
Cố Vân Đông vô cùng đồng tình, gật gật đầu, xuống bên cạnh , uống một ngụm nước hỏi: “Anh tính khi nào chấn chỉnh huyện học?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2815-giao-du-lai-den-tim.html.]
Thiệu Thanh Viễn: “Chờ vị giáo dụ của huyện học đến tìm.”
Chỉ là ngờ vị giáo dụ đợi nhắc, bên dứt lời, sáng sớm hôm , mới đến nha môn, vị giáo dụ của huyện học mặt mày đau khổ tìm tới.
Ông đến liền bắt đầu than nghèo kể khổ, rằng suốt thời gian qua ông nghĩ đủ cách, nhưng cũng chỉ quyên góp hai mươi lạng bạc, ngay cả mua giấy bút mực cho tất cả học trò cũng đủ, thật sự là đến đường cùng, cầu xin Thiệu Thanh Viễn tay giúp đỡ.
Đừng chứ, mấy ngày gặp, vị giáo dụ trông đúng là tiều tụy hốc hác nhiều.
Thiệu Thanh Viễn thừa nhận ông việc đúng là tận tâm tận lực, chỉ là phương pháp việc thật khiến dám khen tặng.
Giáo dụ năng t.h.ả.m thiết, phảng phất như nếu thêm tiền bạc, huyện học sẽ đóng cửa, đám học trò đều sẽ sách , tương lai huyện Tĩnh Bình chữ sẽ càng ngày càng ít, cũng sẽ càng ngày càng lạc hậu.
Thiệu Thanh Viễn thấy ông một hồi sắp đến nơi, đành xoa xoa thái dương, dậy khỏi bàn án, : “Được , , đây liền đến huyện học một chuyến.”
Giáo dụ sửng sốt, chờ khi phản ứng , mặt nháy mắt lóe lên tia sáng: “Đại nhân, ngài , ngài …”
Chỉ là ngay đó ông nhíu mày, chỉ cần cấp tiền là ? Vì còn huyện học?
Bất quá cả, chỉ cần đại nhân chịu quản là . Chờ ngài thấy sự khó khăn của đám học trò huyện học, tự khắc sẽ cấp bạc xuống thôi.
Giáo dụ vội vàng dẫn đường, Thiệu Thanh Viễn gọi Thiệu Văn cùng theo.
Huyện học cách đó cũng xa, ba cứ thế bộ qua.
Tới huyện học, gác cổng tinh mắt, vội vàng chạy báo cho Lưu huấn đạo và Tào phu tử.
Chờ đến khi Thiệu Thanh Viễn cửa, liền thấy hai đón.