Lần đến Vĩnh Ninh phủ, còn cảm giác cấp bách như , ngược chậm hơn nhiều.
Đoạn đường đến Vĩnh Ninh phủ , rõ ràng tiêu điều hơn nhiều.
Trước lưu dân di chuyển diện rộng, ăn hết những gì thể ăn dọc đường .
Hiện giờ đang dần dần hồi phục, đường cũng ít quán , tuy nấu là loại lá kém chất lượng nhất, cũng thể cung cấp cho chỗ nghỉ chân.
Cố Vân Đông cứ như hai ngày. Hôm nay nàng đang ở một quán xin nước sôi để nguội, gọi một bát cơm rang.
Không ngờ vị cơm rang đó quả thực khó tả, Cố Vân Đông thật sự ăn nổi. Dương thị thì cảm giác gì nhiều, hình như cũng tạm , chỉ là ăn xong hơn nửa bát, nàng uống hai bình nước lớn.
Thế là buổi chiều khi khởi hành bao lâu, nàng chút nhịn , lí nhí xuống xe ngựa.
Cố Vân Đông quả thực dở dở , tìm một nơi tương đối kín đáo dừng xe ngựa.
Sau đó đưa nàng trong, thì canh gác cho nàng, để nàng giải quyết vấn đề cấp bách.
Tuy nhiên, Cố Vân Đông mới đợi một lát, liền phát hiện cây xa xa, một thứ gì đó quen mắt. Nàng thị lực , đại khái, nheo mắt chằm chằm một lúc , đột nhiên từ trong gian lấy quyển sách chép tay.
Là quyển y thư chép từ chỗ Tống Đức Giang, lật vài trang, quả nhiên tìm một loại dược liệu.
Cố Vân Đông tuy nhớ rõ giới thiệu về tập tính của dược liệu, nhưng nàng là học vẽ, đối với hình ảnh nhạy cảm.
Lại kết hợp với giới thiệu trong y thư, dược liệu đó quả thật mọc ở khe nứt cây, hơn nữa còn hoa màu tím, trông trưởng thành.
Trên mặt Cố Vân Đông hiện lên vẻ vui mừng. Ai u, nhân phẩm bùng nổ . Đi vệ sinh một cái cũng thể gặp loại dược liệu mà ngay cả Tống đại phu cũng cảm thấy quý giá.
Dương thị sửa sang quần áo phức tạp tới: “Đông Đông, thôi.”
“Nương, chúng qua bên hái ít đồ.”
Dương thị theo hướng tay nàng chỉ , “Ừm” một tiếng, gật đầu.
Cố Vân Đông dắt nàng cẩn thận tới, né qua những bụi cỏ lộn xộn.
Khó khăn lắm mới đến gốc cây đó, Cố Vân Đông mặt mày đen kịt.
Ở phía bên của cây một nam đang trèo lên, tay chân lanh lẹ sắp với tới cây dược liệu đó.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-281-nhan-pham-bung-no.html.]
Cố Vân Đông trừng mắt: “Chờ một chút.”
Người nam đó suýt nữa nàng dọa cho rơi từ cây xuống, vội vàng hai tay ôm lấy cây, cúi đầu xuống.
Cố Vân Đông lúc mới thấy rõ đối phương chỉ là một đứa trẻ đến mười mấy tuổi.
Lúc đứa trẻ mở to đôi mắt đen láy, khó hiểu nàng: “Sao, ?”
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, ngươi đây là gì ?”
“Không là hoa ?” Cậu bé : “Ta thấy nó , hái về cho chơi.”
Chơi cái gì mà chơi, đây là dược liệu.
Cố Vân Đông đau đầu. Cái , đến , nàng cũng dễ dàng bắt nạt một đứa trẻ. mà…
“Tỷ tỷ, ngươi cũng thích bông hoa ? Vậy cho ngươi đó, giúp ngươi hái xuống.” Trên mặt bé treo nụ ngây thơ, còn nhiệt tình.
Cố Vân Đông cảm thấy lương tâm chút đau nhói, ngay nàng còn nghĩ đến việc lừa gạt đứa trẻ nhường bông hoa cho .
Cậu bé đó nhanh hái bông hoa xuống, kích động đưa đến tay nàng, ngay đó chút e thẹn : “Tỷ tỷ ngươi thật xinh , bông hoa cũng .” Sau đó liền định .
Cố Vân Đông ôm ngực: “Khoan , đây là dược liệu, mua của ngươi.”
Nàng chính là loại chống đỡ nổi đạn bọc đường.
Đứa trẻ sững sờ, ngay đó đồng tử sáng lên: “Dược liệu? Vậy, còn một cây nữa, tỷ tỷ ngươi còn ?”
Còn ? Dược liệu quý giá ? Sao đầy đường thế ?
“Muốn, ở ?”
“Ngay bên , giỏ của để ở đó, đưa ngươi .”
Cậu bé vui mừng, vội vàng dẫn đường.
Cố Vân Đông theo, nhưng bao lâu, nàng đột nhiên dừng .
Một lát , cứng đờ đầu, về phía một ngôi mộ cách đó xa.