“Vị huyện lệnh mới trông còn nghèo hơn cả Từ đại nhân ? Bên cạnh Từ đại nhân ít nhất còn hầu hạ, vị Thiệu đại nhân một hầu nào.”
“ đó? Nhìn phu nhân của ngài xem, bên cạnh một nha bà tử nào hầu hạ, con nhỏ như mà cũng chỉ thể tự mang.”
“Chắc là cuộc sống của Thiệu đại nhân lắm, nếu cũng sẽ đày đến nơi hẻo lánh huyện lệnh. Những huyện thái gia đến chỗ chúng đều là bối cảnh, mối quan hệ. Nhìn Từ đại nhân xem, chính là một học trò nghèo ở nông thôn thi đỗ tiến sĩ, vì ai nâng đỡ nên đẩy đến đây. Những chút quyền thế, ở kinh thành thì cũng là ở Giang Nam giàu quan.”
“ phu nhân của vị Thiệu đại nhân là một tình sâu nghĩa nặng, chịu mang theo con đến huyện Tĩnh Bình chịu khổ. Phu nhân của Từ đại nhân thì lấy cớ hầu hạ cha chồng ở nhà, vẫn luôn ở quê, mấy năm nay cũng thấy bóng dáng.”
“ , nơi chúng nghèo là biên ải, cuộc sống khổ cực mà còn nguy hiểm.”
Những lời loáng thoáng cũng bay tai Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Chủ bộ dẫn đường phía cũng thấy, mặt chút hổ, thầm trách những đó chuyện suy nghĩ. Muốn bàn tán thì ít nhất cũng đợi họ xa hãy chứ.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông như thấy, chỉ đ.á.n.h giá cảnh của huyện nha.
Xem một vòng xong, Cố Vân Đông chút bất lực, huyện nha cũng quá cũ nát ? Trông như mấy chục năm tu sửa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Trước đây Từ đại nhân vẫn luôn ở trong hậu nha ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2737-hoc-hanh-moi-co-loi-thoat.html.]
Chủ bộ vốn đang chút thất thần, chỉ cúi đầu dẫn đường phía . Vì khi Cố Vân Đông hỏi, ông một thoáng ngẩn , một lúc lâu mới gật đầu : “Vâng, Từ đại nhân vẫn luôn ở đây, chính là ở căn phòng .”
Ông đưa tay chỉ một gian phòng cách đó xa. Cố Vân Đông qua, xung quanh đây, cũng chỉ nơi đó là còn tạm một chút. Hai căn nhà bên cạnh, ngay cả cửa sổ cũng lung lay sắp đổ.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Huyện nha hư hỏng như ? Tại cho sửa chữa?”
Chủ bộ thầm bĩu môi, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt khổ sở: “Không còn cách nào khác ạ, huyện nha quá nghèo. Không tiền tìm sửa, chỉ thể để thôi. Trước đây huyện nha cũng chỉ Từ đại nhân và sư gia của ngài ở, Từ đại nhân cũng quan tâm ở nơi , dù một mái ngói che là .”
“Triều đình hẳn là cấp bạc xuống chứ? Số tiền đó ?”
“Tiền đều Từ đại nhân mang xây trường học ạ. Đại nhân , học hành mới lối thoát. Huyện Tĩnh Bình chúng vì nghèo nên học ít, ban đầu cả trường học cũng đủ hai mươi học sinh. Từ đại nhân thấy nhiều đứa trẻ tài năng vì tiền học mà lãng phí, nên lấy phần lớn tiền triều đình cấp xuống để cho những đứa trẻ học.”
Chủ bộ thở dài lắc đầu: “Thực Từ đại nhân sai, chỉ là việc học hành là chuyện lâu dài, nuôi một thi đỗ công danh càng tốn kém hơn. Nuôi một hai thì còn , mà nuôi nổi mấy chục ? Từ đại nhân vẫn kiên trì, còn lấy cả bổng lộc hàng tháng của . Cho nên huyện nha chúng tự nhiên cũng bạc để sửa chữa.”
Chuyện trường học, Từ Tập lúc với Thiệu Thanh Viễn.
Bên chủ bộ dứt lời, bên Cố Vân Đông thấy một mảng tường lớn ở góc tường cách đó xa đột nhiên đổ sập xuống.