Trì Trì duỗi duỗi tay chân nhỏ, phận sắp tới của quyết định trong lúc ngủ.
Càng rằng bên cạnh sẽ còn những cưng chiều, luôn khuyến khích, cho lòng tự tin của nó tăng vọt như Văn Võ Song Toàn, Tiểu Đào Tử, Thích ma ma…
Những ngày tiếp theo, chỉ một đôi cha ruột chuyên hại con.
Nó duỗi , ngủ một giấc no nê tỉnh dậy, theo bản năng lấy đồ chơi, nhưng nhớ đồ chơi ăn nữa, đành bỏ cuộc, vươn tay về phía Cố Vân Đông: “Mẹ, bế.”
Cố Vân Đông một tay bế nó, cầm một chiếc ly đặc chế cắm ống hút đưa cho Trì Trì, bảo nó dùng hai tay nắm lấy quai ly: “Uống .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trì Trì ừng ực uống hơn nửa ly sữa bò, buông tay , ánh mắt tha thiết : “Trứng.”
“Đang đường, lấy trứng hấp cho con? Uống tạm hết chỗ sữa .”
“Trứng!!”
“Trẻ con kén ăn, con hạnh phúc ? Những đứa trẻ khác bằng tuổi con, nếu sữa thì chỉ nước nhịn đói. Con còn sữa bò để uống, quả thực là đứa trẻ xa xỉ nhất , đủ.”
Thiệu Thanh Viễn đầu, lúc thấy xe ngựa phía chạy lên , song song với xe của họ.
Rồi rèm xe vén lên, lộ khuôn mặt của Thích ma ma.
“Quận mã gia, tiểu thiếu gia tỉnh ? Trứng hấp vẫn còn ấm, cho tiểu thiếu gia ăn.”
Nói , bà đưa một chiếc bát nhỏ qua.
Thiệu Thanh Viễn quen tay nhận lấy, đưa cho Cố Vân Đông: “Ma ma mang đến .”
Mắt Trì Trì lập tức sáng rực: “Trứng, , con, con…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2705-phu-quan-nhu-vay-co-tac-dung-gi.html.]
Ngón tay Cố Vân Đông run run, đột nhiên ghé tai Thiệu Thanh Viễn thì thầm: “Chàng xem, nếu chúng một , Thích ma ma đồng ý ?”
Xem kìa, ba ngày họ ở huyện thành, Thích ma ma lo đến mức miệng nổi cả mụn rộp, ngày nào cũng chạy đầu thôn ngóng.
Nghe Tiết Vinh , nếu thôn Đại Cốc cần bà ở trấn giữ, Thích ma ma tự chạy đến huyện thành .
Bây giờ, nếu họ thật sự , thì chỉ là ba ngày nữa.
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một lát, hỏi nàng: “Nếu đồng ý thì ?”
Cố Vân Đông cầm thìa đút trứng cho con, nhíu mày suy nghĩ, : “Ta là quận chúa mà.”
“Cho nên?”
“Ta lệnh, Thích ma ma dám ?”
Thiệu Thanh Viễn tán thưởng nàng hai cái: “Ừm, lý.”
Kết quả, khi đến trấn Phong Thu phía , họ nghỉ chân một lát và nhẹ nhàng bày tỏ ý định ba sẽ một , chỉ Thích ma ma đồng ý, mà tất cả những khác cũng đều phản đối.
Hơn nữa, lý do của mỗi đều vô cùng đầy đủ và hợp tình hợp lý.
Đồng Thủy Đào còn nước mắt nước mũi giàn giụa níu lấy tay áo Cố Vân Đông: “Tiểu thư, mang em theo, em yên tâm. Có em đủ lợi hại, nên tiểu thư thấy em là gánh nặng ? Vậy em, em sẽ cố gắng hơn nữa, em luyện võ ngay bây giờ, tối em cũng ngủ nữa.”
Cố Vân Đông giật giật tay áo mà rút , đành ngước mắt về phía Thiệu Thanh Viễn.
Chàng há miệng, thành tiếng: “Nàng là quận chúa mà.” Cho nên, ai thể lệnh.
Cố Vân Đông quyết định, tối nay sẽ cho ngủ ngoài nhà xí. Phu quân như , giữ gì?