Trước cửa nhà họ Thái dần dần đông hơn, dân làng đều đến tiễn họ.
Đối với họ, Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa chính là đại ân nhân, đến dập đầu cảm tạ cũng quá.
Cố Vân Đông quanh đám đông một vòng, vẫy tay với Thái Tiểu Ngư và A Thúy.
Hai cô bé , vội nắm tay chạy tới.
“Quận chúa.”
Cố Vân Đông đôi tay đang nắm chặt của họ, sờ đầu hai cô bé: “Các con sống thật nhé. Sau nếu duyên, chúng còn thể gặp . Đây là quà chia tay cho các con, hy vọng các con sẽ thích.”
Cả hai giật , vội từ chối, nhưng Cố Vân Đông ngăn : “Nhận , đều là đồ ăn vặt thôi, đáng tiền.”
“Dạ, cảm ơn quận chúa.”
Thái Tiểu Ngư và A Thúy gật đầu, ôm chặt chiếc túi vải trong lòng, chút hưng phấn nàng.
Cố Vân Đông vẫy tay với họ dậy lên xe ngựa.
Mãi đến khi xe ngựa của họ xa, một vài dân làng mới tò mò xúm , Thái Tiểu Ngư và A Thúy hỏi: “Quận chúa cho hai đứa cái gì thế? Mau mở cho chúng xem.”
Cả hai cũng tò mò, cẩn thận mở túi vải , phát hiện bên trong còn mấy chiếc túi nhỏ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Một túi đựng nhiều kẹo, loại mà Thái Tiểu Ngư từng ăn, thấy nó, mắt cô bé liền sáng lên.
Những túi còn mứt, bánh điểm tâm, đồ hộp và một loại bánh bao .
Còn … một quyển sách? Và một cây bút. Đây là ý họ học , học ?
Thái Tiểu Ngư và A Thúy hiểu, nhưng đây là quà của quận chúa, họ nhất định sẽ trân trọng, phụ lòng quận chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2704-tinh-chuyen-tach-ra.html.]
Cố Vân Đông quả thực hy vọng họ thể học chữ. Ở thời đại , phụ nữ học thức cũng sẽ khác coi trọng hơn vài phần.
nàng , sợ rằng tạo áp lực cho họ.
Nếu họ học, quyển sách đó tự nhiên sẽ hữu dụng. Nếu học, để đó cũng .
“Không ngờ ở thôn Đại Cốc lâu như .” Cố Vân Đông xe ngựa, con trai đang ngủ chảy nước miếng, nhịn đưa tay chọc chọc khuôn mặt phúng phính của nó.
Thiệu Thanh Viễn vội nắm lấy ngón tay nàng: “Đừng nghịch, cẩn thận lát nữa nó tỉnh dậy cho nàng xem.”
Thằng nhóc đây thì còn đỡ, bây giờ càng lớn, tính nết cũng càng tăng, còn tính gắt ngủ.
Cố Vân Đông liếc một cái: “Còn hơn bôi t.h.u.ố.c đắng lên hết đồ chơi của nó, mới là hại con hơn .”
“…” Không, , là để rèn cho nó thói quen .
Thiệu Thanh Viễn lặng lẽ lấy tấm bản đồ phía , vẻ nhíu mày xem xét: “Rời khỏi thôn Đại Cốc, tiếp về phía là trấn Phong Thu. Nơi chúng cần đến còn năm, sáu trăm dặm nữa, cũng xa. Vân Đông, nghĩ chúng nên một .”
Cố Vân Đông vốn đang như đ.á.n.h trống lảng, liền ngẩn , lập tức thẳng dậy: “Chúng một ?”
“Ừm, khi tiếp quản huyện nha, tìm hiểu tình hình của huyện thành, đến lúc đó cũng thể đưa những biện pháp phù hợp. Xem cần chấn chỉnh gì , vụ việc nghiêm trọng nào che giấu .”
Nhắc đến chuyện chính sự, Thiệu Thanh Viễn cũng nghiêm túc hơn nhiều.
Cố Vân Đông gật đầu: “Ta thấy .”
Một nhà ba du sơn ngoạn thủy, nàng cảm thấy vô cùng khả thi.
Thiệu Thanh Viễn thu bản đồ: “Được, đến thị trấn tiếp theo, chúng sẽ tách khỏi họ.”
“Được.”