Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 2692: Cánh Cửa… Bị Lật

Cập nhật lúc: 2025-10-22 15:31:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi An Sơn xưng hô ? Nào là đại nhân, nào là quận chúa? Đó là quận chúa đấy, thấy lợi hại hơn Lữ đại nhân . Ta linh cảm, phen Lữ đại nhân gặp hạn .”

 

“Suỵt, ngươi sống nữa , dám những lời như ?”

 

“Ta hình như thấy cả thôn trưởng của thôn Đại Cốc và Tiểu Cốc, họ cũng cùng nữa. Ta cảm thấy chuyện lớn .”

 

“Đi, thôi, chúng xem thử, rốt cuộc xảy chuyện gì. Nếu Lữ đại nhân thật sự…”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Thế là, phía đoàn của Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, dần dần cả một đám đông hiếu kỳ bám theo.

 

Mãi đến khi tới cửa huyện nha, Thiệu Thanh Viễn mới dừng , cánh cửa đóng chặt mặt, khẽ nheo mắt.

 

“Thủy Đào, đ.á.n.h trống.”

 

“Vâng, tiểu thư.” Đồng Thủy Đào nhanh chân bước lên bậc thềm, chiếc trống lớn bên cạnh cổng nha môn, hà một tiếng cầm dùi trống “thùng thùng thùng” gõ vang.

 

Đáng tiếc, một lúc lâu cũng ai mở cửa.

 

Đồng Thủy Đào ném dùi trống, dứt khoát thẳng đến gõ cửa, nhưng bên trong vẫn động tĩnh gì.

 

Tuy , Đồng Thủy Đào loáng thoáng tiếng động từ khe cửa vọng .

 

Đám đông hiếu kỳ thì ngơ ngác : “Cửa mở.”

 

“Chậc, cửa còn mở, xem cũng chẳng gì. Lữ đại nhân cứ cố thủ bên trong thì cũng đành chịu thôi.”

 

Đồng Thủy Đào đúng lúc đầu , về phía Cố Vân Đông, cất cao giọng hỏi: “Tiểu thư, bây giờ em thể tay ?”

 

“Ừm, tiền lễ hậu binh, ngươi .”

 

Đồng Thủy Đào một tiếng, vọng khe cửa: “Đây là các ép nhé, các mở, đành tự đẩy thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2692-canh-cua-bi-lat.html.]

 

Đám đông ngơ ngác . Đẩy ư? Đẩy thế nào ? Đừng bên trong cài then, dù cài thì cánh cửa cũng nặng trịch.

 

Đồng Thủy Đào lùi vài bước, đến gần bậc thềm mới dừng .

 

Sau đó, nàng khom , tư thế chuẩn chạy. Ngay lập tức, nàng đột ngột dậy, nhanh như một cơn gió, lao thẳng cánh cửa.

 

Mọi xem mà khỏi hít một lạnh, thôi thấy đau… đau…

 

Hả??!!

 

Cánh cửa gỗ chắc nịch , cứ thế mắt , “RẦM” một tiếng, lật ngửa .

 

Cánh cửa mở toang sang hai bên, mà là bộ cánh cửa húc ngã xuống đất, bung khỏi bản lề.

 

Tất cả những mặt đều khỏi hít một lạnh. Ngay cả Trì Trì, vốn đang ủ rũ trong lòng Cố Vân Đông, cũng trợn tròn mắt, hai tay vung vẩy lia lịa: “Đào, Đào!”

 

Cố Vân Đông suýt nữa giữ nổi nó, cũng hít một , thì thầm với Thiệu Thanh Viễn: “Ta cứ tưởng con bé nhiều nhất là phá then cửa, ngờ cả cánh cửa cũng húc bay. Bây giờ mới thấy, giờ gì về sức lực của nó.”

 

Thiệu Thanh Viễn gật đầu đồng tình sâu sắc. Bên , Đồng Thủy Đào phủi tay, nhảy chân sáo trở bên cạnh Cố Vân Đông, hì hì chờ khen: “Tiểu thư, em chứ?”

 

Cố Vân Đông nắm lấy bàn tay nhỏ của Trì Trì, lặng lẽ giơ ngón cái lên với nàng.

 

Thiệu Thanh Viễn mỉm , sải bước lên bậc thềm, ở cổng chính.

 

Vốn hai tên lính gác đang chặn cửa, nhưng khi cánh cửa húc đổ, họ nhanh chân chạy thoát.

 

Lúc , họ sững trong sân, trợn mắt há mồm cảnh tượng mắt.

 

Cả hai tên lính gác khỏi nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: “Các… các ngươi là ai? Có đây là cửa huyện nha , các ngươi dám phá hoại, là hỏi tội đó.”

 

 

Loading...