Cố Vân Đông nhặt lên xem, lúc mới nhận đây là quyển y thư mà Tống đại phu đưa cho ban ngày.
Nàng mở xem, là y thư, thật là một quyển sách giới thiệu về dược liệu.
Trên đó giải thích tỉ mỉ, hình vẽ, giới thiệu, tập tính.
Cố Vân Đông lật đến trang Bạch Mộc Tử, cố gắng nhớ hai , cuối cùng chút đau đầu thừa nhận. Học y nhớ dược liệu cũng thiên phú, nàng thuộc hai nhắm mắt thì lẫn lộn.
Nghĩ ngợi, nàng dứt khoát lấy giấy bút mực từ trong gian .
Từ khi định , nàng bắt đầu học chữ bằng bút lông, bây giờ dần dần cũng dáng.
Nàng chép bộ giới thiệu chi tiết về Bạch Mộc Tử, cả hình dáng của dược liệu.
Chép xong, nàng nghĩ, dù cũng ngủ , dứt khoát chép luôn các loại dược liệu khác trong sách.
Tống Đức Giang ném y thư cho nàng, chắc chắn là ngại nàng xem những thứ khác.
Nàng chép một coi như là qua một để thêm ấn tượng, ngày mai hỏi xem thể mang quyển , nếu , nàng sẽ trả quyển cho Tống đại phu.
Cố Vân Đông tĩnh tâm , đặt đèn dầu gần hơn một chút, bắt đầu chữ.
Y thư dày lắm, Cố Vân Đông chép xong trời vẫn sáng.
Sau đó… nàng đau khổ phát hiện quên mất tên của vị thuốc ở trang .
Chết tiệt, đùa nàng .
Nàng gấp sách , từ bỏ trị liệu, vẫn là nên nhớ kỹ Bạch Mộc Tử thì hơn.
Dương thị lúc tỉnh , lúc Cố Vân Đông qua, phát hiện nàng chút ngẩn ngơ giường, nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-269-qua-nhien-la-da-nhan-cach.html.]
“Nương, ?”
“Đói.”
Cố Vân Đông bật : “Tối qua cũng ăn gì, , chúng xuống lầu.”
Ăn xong bữa sáng, nàng đưa Dương thị đến Huệ Dân y quán.
Tống Đức Giang giúp nàng châm cứu một nữa, mới : “Được , bây giờ chỉ chờ Bạch Mộc Tử.”
Cố Vân Đông cảm tạ Tống đại phu, lúc mới trả quyển y thư ông đưa cho hôm qua, cũng đưa quyển nàng tự chép tay.
Tống Đức Giang uống lơ đãng mở miệng: “Cứ chép , cho ngươi xem thì gì giấu giếm. Bản của ngươi cứ giữ lấy mà xem, nếu thấy dược liệu nào đó thì bảo quản cho , tương lai thể cho dùng, nếu lượng nhiều, còn thể nhận ngươi đồ .”
Cố Vân Đông nghĩ đến tư chất ba cũng nhớ nổi dược tính của , thôi bỏ .
Tống Đức Giang thuận tay thu quyển sách của , cất xong, bỗng như nghĩ điều gì đó, đột nhiên đập bàn một cái: “Không đúng, ngươi thể tùy tiện chép y thư của ?”
Cố Vân Đông: “…” Hả? Cho nên ngươi quả nhiên là đa nhân cách?
Tống Đức Giang lạnh mặt: “Ngươi y thư là do tự , đời chỉ một quyển duy nhất, vô cùng vô cùng vô cùng quý giá ? Hơn nữa dược liệu ghi chép bên trong các hiệu thuốc y quán bình thường căn bản mua , ít đại phu thậm chí còn nhận . Y thư quý giá như , ngươi hỏi qua chép, thế ?”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: “Vậy … trả cho ngươi?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Trả cho là xong ?” Tống Đức Giang trừng mắt: “Ngươi xem , xem hết .”
“ quên hết .”
“Cái gì? Nói ngươi ngốc ngươi còn chịu thừa nhận, thế mà cũng quên . Không đúng, tin, ngươi chắc chắn đều nhớ rõ ràng, bây giờ ngươi trả quyển cho , về nhà thể chép một quyển khác.”
Cố Vân Đông cảm thấy nếu cần thiết, vẫn là nên ít tiếp xúc với kẻ đa nhân cách thì hơn.
“Vậy, ngươi thế nào?”