Cuối cùng, tiểu cô nương vẫn nhịn , cẩn thận cầm một viên bỏ miệng.
Ngay đó, đôi mắt nàng bỗng sáng lên, “Ngon, ngon lắm.”
Cố Vân Đông nhét viên còn tay nàng, “Ngon thì cầm lấy, để dành ăn vặt.”
Cô bé suy nghĩ một chút, vẫn nhận lấy, “Cảm, cảm ơn phu nhân.”
Nói vài câu ngắn ngủi, Cố Vân Đông cũng phát hiện, cô bé lắp bắp.
Cũng nghiêm trọng lắm, chỉ là từ đầu tiên lúc chuyện luôn chút khó khăn.
Có lẽ cũng vì , nên tính tình mới nội tâm và rụt rè.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ăn kẹo xong, tâm tình cô bé rõ ràng hơn, cũng còn cúi đầu mãi nữa, nụ khuôn mặt dần trở nên rạng rỡ.
Chắc là cảm nhận thiện ý của Cố Vân Đông, vẻ mặt sợ hãi ban đầu của nàng thu , bắt đầu chủ động nhỏ giọng , “Ta, tên, Thái Tiểu Ngư. Phu nhân, ngài, ngài dạo ạ? Ta, thể dẫn ngài .”
Cố Vân Đông lắc đầu, “Ta cũng , đúng , đây xe ngựa đến, thấy con sông chảy qua thôn các ngươi, nước bên đó còn trong. Dẫn xem , thư giãn một chút.”
Theo lời Tần Văn Tranh, giữa Đại Cốc thôn và Tiểu Cốc thôn chính là một con sông ngăn cách.
“Vâng, ạ.” Thái Tiểu Ngư lập tức gật đầu, “Ta, dẫn ngài .”
Lời nàng quả nhiên nhiều, lấy hết can đảm mấy câu im lặng cúi đầu về phía .
Cố Vân Đông quan sát xung quanh, dọc đường , quả thực ít tò mò về phía nàng.
Có thấy Thái Tiểu Ngư còn trêu ghẹo vài câu, bắt chước giọng lắp bắp của nàng, khiến Thái Tiểu Ngư đỏ bừng mặt.
đó khi thấy Cố Vân Đông theo phía Thái Tiểu Ngư, nụ lập tức cứng , dám lên tiếng nữa, vội vàng chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2645-co-nguoi-duoi-song.html.]
Thái Tiểu Ngư thấy thế từ từ thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng khỏi nhanh hơn.
Gần đến bờ sông, rõ ràng thưa thớt hơn, bước chân Thái Tiểu Ngư mới chậm , tinh thần cũng thả lỏng hơn.
Cố Vân Đông men theo bờ sông chậm rãi. Trì Trì trong lòng nàng thấy nước sông, đôi mắt sáng rực, nhất quyết đòi xuống chơi đùa.
Bị Cố Vân Đông đ.á.n.h nhẹ m.ô.n.g một cái, thằng bé mới ấm ức thút thít vùi lòng nàng, “Mẫu , hư.”
“Con mới hư, chỉ chơi thôi.”
Thái Tiểu Ngư phía thấy tiếng, tưởng đang chuyện với , đầu hỏi, “Phu, phu nhân, ngài, ngài gì ạ?”
“À, hỏi, bên sông đối diện cũng là thôn các ngươi ?”
Thái Tiểu Ngư lắc đầu, “Không, , đó là Tiểu Cốc thôn.”
Quả nhiên. Cố Vân Đông sang trái , thấy cây cầu nào thể qua sông. Cây cầu gỗ duy nhất dường như cũng chặt đứt.
Chậc, hai thôn hẳn là oán hận tích tụ sâu, ý định qua .
Nàng chút tiếc nuối, đang định hỏi thêm gì đó, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Thái Tiểu Ngư thét lên chói tai, “A, , , trong nước !”
Cố Vân Đông đột ngột đầu , theo hướng ngón tay nàng chỉ, quả nhiên thấy một đang trôi dạt từ thượng nguồn sông xuống.
Sắc mặt nàng đột nhiên đổi, vội vàng nhét Trì Trì tay Thái Tiểu Ngư, dặn dò, “Giúp trông chừng con, đừng để nó xuống bờ sông, cứu .”
Thái Tiểu Ngư nuốt nước bọt, dùng sức gật đầu, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy hình Trì Trì. “Được, ạ.”
Cố Vân Đông nhanh chóng chạy đến, bước chân vững vàng dẫm xuống nước sông.
Nước sông còn lạnh buốt, Cố Vân Đông cũng bất chấp, cứ thẳng giữa lòng sông, cho đến khi nước sông ngập đến đùi mới dừng .