“Đối cái rắm.” Cố Vân Đông nhịn thốt lời thô tục, “Tẩu tử ngươi đầu cha chồng, nàng đương nhiên chuyện đau lưng.”
Tưởng Đoạn Khiêm cưới về cái loại tức phụ gì thế ? Đoạn gia danh vọng như , thể chỗ dựa cho cô em chồng mà họ yêu thương ?
Cố Vân Đông Đoạn Khiêm thành nửa cuối năm ngoái. Hai coi như là liên hôn thương mại, nhà gái cũng chút của cải, cụ thể là nhà nào, nàng hỏi.
Ai ngờ tẩu tử thể những lời như với cô em chồng. Nghe thì vẻ như đang suy nghĩ cho Đoạn Uyển, nhưng thực chất là lời gió thoảng, chỉ để đối phó mà thôi.
Hèn chi nàng thấy Đoạn Uyển đột nhiên trở nên nhút nhát, nhường nhịn đến , hóa tẩu tử nàng còn tẩy não cho cô em chồng cơ đấy?
Cố Vân Đông thẳng , bắt đầu trừng mắt Đoạn Uyển: “Tẩu tử ngươi giúp thì ? Đoạn gia chỉ tẩu tử ngươi. Nàng mới gả Đoạn gia bao lâu? Ngươi Đoạn gia đại tiểu thư bao nhiêu năm? Thân thích Đoạn gia, hạ nhân Đoạn gia, chẳng lẽ ngươi còn sai bảo ? Chỉ cần thể hiện thái độ , chồng ngươi dám thò tay đến Tân Mính Các ?”
Đoạn Uyển lùi một bước, rụt cổ lắc đầu.
Dáng vẻ của nàng khiến Cố Vân Đông càng thêm tức giận.
Nàng kéo mạnh cánh tay Đoạn Uyển, hỏi nàng: “Nói cho , cô gái tiếp tân lai lịch gì?”
Đoạn Uyển ngờ chủ đề chuyển nhanh như , kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Nàng, nhà nàng ở thành Tây, trong nhà năm chị em, nàng là ở giữa, nổi bật là con gái nên trong nhà địa vị gì. Thường xuyên đói, nhưng nàng tay chân cần mẫn, phẩm chất cũng , em liền đưa nàng về Tân Mính Các.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Thế giờ nàng địa vị gì trong nhà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2583-se-tay-nao-tau-tau.html.]
“Đương nhiên là . Hiện tại cả nhà họ đều quý trọng nàng, hơn nửa việc trong nhà đều do nàng quyết định, cuộc sống trôi qua thoải mái.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông lạnh: “Thế ? Nàng kiếm chút bạc, địa vị trong nhà liền thể bay vọt. Ngươi ngươi xem? Ngươi Tân Mính Các, Đoạn gia, phu quân yêu thương, đại ca chống lưng, còn cha chồng công bằng, giảng đạo lý, mà dù vô dụng đến mấy, ngươi vẫn còn là bằng hữu . Ở đây, điều nào đủ để ngươi ưỡn n.g.ự.c việc? Hả? Ngươi tiền thế, thể sống càng ngày càng thụt lùi? Sao ? Đắc tội chồng ngươi là phu quân ngươi sẽ bỏ ngươi, là ngươi sẽ sống nổi?”
Đoạn Uyển sững sờ, chớp chớp mắt.
, nếu nàng đắc tội chồng, hậu quả tồi tệ nhất, chẳng qua là đuổi khỏi Đậu gia.
Chưa đến phu quân nàng tình cảm sâu đậm, sẽ bỏ nàng. Kể cả bỏ thì ? Nàng bạc trong tay, nàng cần dựa bất kỳ ai vẫn thể sống hơn đa .
Muốn ăn thì ăn, uống thì uống, hạ nhân hầu hạ. Không cần sắc mặt khác, cần sáng tối thỉnh an, chồng khó dễ, chỉ thể bà chia thức ăn, xem bà ăn cơm, còn chịu đựng ngôn ngữ chỉ trích, bắt bẻ của bà .
Chỉ nghĩ thôi, Đoạn Uyển thấy cuộc sống đó quả thực quá mỹ mãn. So với hiện tại, là một trời một vực.
Ngược là chồng nàng, tuy lấy quyền quản gia, nhưng gì về sản nghiệp Đậu gia. Thiếu nàng, chắc bà chi tiền bạc trong phủ.
Đoạn Uyển càng nghĩ càng thấy ngu ngốc quá, nàng sợ một con hổ giấy thực quyền trong tay, tự nông nỗi .
Cố Vân Đông thấy cái eo cong của nàng dần dần thẳng lên, cuối cùng hài lòng. May mà, vẫn đến mức hết cứu chữa.