Trịnh Tuyền Thủy thu phí cao. Bến tàu vốn là nơi ngư long hỗn tạp, đến xem bệnh cũng nhiều, dần dà, thật sự kiếm chút tiền.
Cố Vân Đông xem mà khỏi cảm thán: “Không ngờ thằng nhóc lanh lợi như . Giờ tò mò Cao Tử .”
Thiệu Thanh Viễn chỉ Trịnh Tuyền Thủy một lát, hài lòng thu ánh mắt : “Đi thôi.”
Hắn đưa vợ con dạo xung quanh, đến gần giờ thì lên thuyền.
Cao Tử đến phút cuối cùng mới xuất hiện ở bến tàu. Thời tiết vẫn còn lạnh căm căm, thế mà trán đầy mồ hôi, vai cõng một cái bọc lớn.
Cố Vân Đông tò mò: “Ngươi mua cái gì nhiều ?”
Cao Tử lau mồ hôi, gượng một tiếng ngượng nghịu. Ngay đó cẩn thận về phía Thiệu Thanh Viễn.
Người phản ứng của chọc : “Sao? Nhìn bộ dạng ngươi, là chuyện gì khiến tức giận ?”
Cao Tử rụt cổ, vội vàng lắc đầu, nhỏ: “Cũng, cũng hẳn.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày. Cao Tử do dự một lát, cởi cái bọc tay xuống, để lộ đồ vật bên trong.
Cố Vân Đông ghé mắt , thấy là đặc sản của Hà Định Phủ. Đồ đạc nhiều, cũng chút lộn xộn.
“Ngươi đây là…” Nàng thoáng suy nghĩ, đoán: “Tính mua đặc sản ở Hà Định Phủ, đến bến đỗ tiếp theo đem bán? Kiếm lời chênh lệch giá ư?”
Cao Tử gật đầu lia lịa: “Con sư phụ dạy chúng con y thuật, tương lai là để cứu , buôn bán chỉ là nghề phụ. Sư phụ yên tâm, con và đại sư sẽ lơ là việc học y. Đây là kế sách tạm thời, chỉ là kiếm chút lộ phí… Sẽ lẫn lộn đầu đuôi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2557-long-thuong-hai-cua-co-van-dong.html.]
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt đồ vật trong bọc, chỉ gật đầu: “Đã .”
“Sư phụ giận ?”
“Ta vì tức giận? Ta cũng Thiệu Ký hiệu t.h.u.ố.c đang kinh doanh. Các ngươi tuy học y, tương lai phần lớn sẽ theo nghề đại phu. Bất quá đại phu, cũng cần bản lĩnh mưu sinh, ai quy định đại phu thể buôn bán?” Thiệu Thanh Viễn bọn họ đại phu mà cuối cùng sống trong cảnh khốn cùng thất vọng: “Tóm , trong lòng các ngươi hiểu rõ là .”
Cao Tử phấn khích hẳn lên, cả đôi mắt sáng rực: “Sư phụ yên tâm, chúng con nhất định sẽ học y thật . Chờ con kiếm đủ lộ phí, chúng con sẽ chuyên tâm chữa bệnh cho , đề cao y thuật.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, ánh mắt trở nên chút ý vị thâm trường: “Phải ?” Kiếm đủ lộ phí ?
Cao Tử chỉ lo vui mừng, chú ý tới ánh mắt của . Gật đầu mạnh một cái, gom tay nải , cõng khoang thuyền.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông bóng dáng hưng phấn của , nâng khuỷu tay đụng nhẹ đàn ông bên cạnh, : “Chàng thật sự nhắc nhở đôi câu ?”
“Không cần, cứ để chúng nó chạm vách tường cũng , để nó buôn bán cũng là chuyện dễ dàng như .”
“Thật là ác thú vị.” Cố Vân Đông vô cùng đồng tình hai sư .
Con thuyền nhanh chóng rời Hà Định Phủ. Cao Tử và Trịnh Tuyền Thủy mang trong lòng khao khát, kiếm chút tiền từ việc khám bệnh ở bến tàu, nên suốt chặng đường đều mong chờ, kích động. Chúng cảm thấy kế hoạch của là đúng, con đường phía bằng phẳng, chẳng mấy chốc sẽ kiếm nhiều bạc, cần bữa ăn cỏ ăn trấu nữa.
Cố Vân Đông hai ngốc nghếch vui vẻ , lòng thương hại gần như lộ ngoài.
Đến bến đỗ tiếp theo, Cao Tử và Trịnh Tuyền Thủy kích động lập tức xách bọc đặc sản lớn xuống thuyền.