Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 2535: Bị Thương Không Nhẹ

Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:11:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trì Trì nghiêng nghiêng đầu, nhỏ bé thẳng dậy, còn rõ hơn một chút.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Đáng tiếc Biển Nguyên Trí ôm rẽ một khúc cua, đứa trẻ lập tức còn trong tầm mắt.

 

Trì Trì chút mờ mịt, đành thu ánh mắt .

 

Sau đó, bé liếc thấy quầy bán đồ chơi bằng đường lúc nãy cò kè mặc cả. Người bán hàng rong lúc ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên. Những lời Cố Vân Đông cũng thấy, là sợ hãi hổ thẹn, tóm Trì Trì chằm chằm đỉnh đầu lâu cũng thể đối diện ánh mắt của .

 

Trì Trì chút tiếc nuối, bé còn mong thể khao khát trong mắt , tặng cho một cây đồ chơi bằng đường.

 

Đáng tiếc Biển Nguyên Trí cũng cho bé cơ hội nữa. Hắn thấy Cố Vân Đông vội vã lên thuyền, cũng nhanh chân bước theo.

 

Thiệu Thanh Viễn mới đặt chiếc tay nải cuối cùng khoang thuyền, định ngoài đón Cố Vân Đông và lên thuyền, thì thấy nàng ôm một đứa trẻ bước tới.

 

Hắn sững sờ, chút kỳ lạ hỏi: “Sao ? Đây là ai?”

 

“Là Thái Việt, đánh, xem cho nó, thương tích nặng .”

 

Thiệu Thanh Viễn kinh hãi, sắc mặt khẽ đổi, vội đưa tay đón lấy đứa trẻ.

 

Thái Việt vẫn cuộn tròn , run run, vẻ mặt bất an.

 

Thiệu Thanh Viễn chỉ thoáng qua, lông mày nhíu chặt .

 

Hắn rảnh để hỏi han kỹ lưỡng, ôm khoang thuyền đặt lên giường, vội vàng bắt mạch cho bé. Cố Vân Đông cũng nhân tiện kể chuyện xảy một cách rành mạch cho .

 

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Thiệu Thanh Viễn cũng càng thêm khó coi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2535-bi-thuong-khong-nhe.html.]

Hắn đưa tay kéo ống tay áo của Thái Việt lên, cánh tay thâm tím sưng đỏ lập tức lọt mắt .

 

Thần sắc Thiệu Thanh Viễn căng thẳng, định kéo vạt áo bé để xem vết thương , Thái Việt kinh hãi vội vàng ôm chặt lấy , ngừng rụt về phía trong giường.

 

Cố Vân Đông thấy , giận đến tái mét mặt: “Nhà họ Trương rốt cuộc chăm sóc đứa trẻ như thế nào??”

 

Lúc đón đứa trẻ thì năng êm , kết quả ?

 

Nếu nuôi, thì đừng nhận, Thái Việt chăm sóc, cần gì vẻ giả nhân giả nghĩa như ?

 

Nếu họ quyết định thuyền trở về, lẽ cũng tình cảnh thê t.h.ả.m hiện giờ của Thái Việt.

 

Cố Vân Đông giận đến lòng bứt rứt. Nàng ngước mắt thoáng qua Thái Việt đang co rúm thấy to, càng thêm khó chịu.

 

Thiệu Thanh Viễn dậy, tạm thời miễn cưỡng xem vết thương Thái Việt nữa.

 

Hắn nắm lấy tay Cố Vân Đông, đầu với Biển Nguyên Trí: “Ngươi tuổi tác xấp xỉ Thái Việt, đây là bạn bè, hiện giờ nó vẻ sợ , ngươi xem thể an ủi nó một chút .”

 

Biển Nguyên Trí cũng ý định , lập tức gật đầu: “Con , biểu tỷ phu.”

 

Thiệu Thanh Viễn Thái Việt một cái, lúc mới nắm Cố Vân Đông tay ngoài.

 

Mãi đến khi đến boong tàu, Cố Vân Đông mới hỏi: “Thân thể nó thế nào?”

 

“Bị thương nhẹ. Những đứa trẻ tuy sức lực lớn, nhưng đ.á.n.h đ.ấ.m chừng mực, đ.ấ.m đá lung tung trúng chỗ nào. Thái Việt chỉ ngoại thương, nội thương cũng nghiêm trọng. Hơn nữa, vết thương cũ vết thương mới hẳn là kéo dài một thời gian dài, vẫn điều trị, thể nó e rằng cần điều dưỡng lâu.”

 

Cố Vân Đông càng càng giận. Nàng xoa thái dương một cách cay nghiệt: “Chúng dời một ngày khởi hành . Tình trạng Thái Việt thế chắc chắn thể ở nhà họ Trương. Chỉ là… thấy, chúng nên trực tiếp mang nó , đưa nó về kinh thành thì hơn?”

 

 

Loading...