Cố Vân Thư ngẩn , kỳ quái , “Sao các ngươi đều ở nơi đó, xem sách gì thì tự lấy là , tàng thư của vẫn là nhiều đúng ?”
Dư Dương sâu kín xoay , giọng cũng sâu kín, “Vân Thư, một bức tường sách của ngươi, thế mà một phần ba là… dã sử tạp đàm cùng thoại bản tử????”
Cố Vân Thư, “…”
Cái , thì là, cái gì, quên mất.
“Cái , nhà đều thích xem thoại bản tử ? Nên mua nhiều một chút.” Những cuốn thoại bản tử , hơn nửa đều là đại tỷ mua về. Hơn nữa tiểu thúc cũng thoại bản tử, còn nghiên cứu, cho nên càng ngày càng nhiều.
Dư Dương cảm thấy thể tưởng tượng, “Cái đó cũng quá nhiều ? Hơn nữa, hơn nữa ngươi xem những thứ , sẽ ảnh hưởng ngươi sách ? Người nhà ngươi cư nhiên đều quản??”
Như quá hạnh phúc ? Quá khiến đố kỵ?
Phải bọn họ những xem thoại bản tử, đó là cất giấu cẩn thận và lén lút như ăn trộm mà xem a, đừng đặt ở kệ sách thư phòng, bọn họ ngay cả lỗ chuột cũng dám cất, sợ gặm .
Mỗi trao đổi thoại bản tử, còn như kiểu ngầm giao đầu lén lút.
Cố Vân Thư phiền não như , đặt ấm sữa lên mặt bàn.
Nói, “Ta mỗi ngày đều một canh giờ thể xem một ít dã sử tạp đàm linh tinh sách vở, nếu cẩn thận vượt qua canh giờ , ngày hôm liền sẽ xem ít một chút. Tính tự kiềm chế của cũng tệ lắm, sẽ kịp thời dừng . Kỳ thật những cuốn sách thoải mái rộng rãi đặt ở nơi cho ngươi xem, ngược sẽ tâm ngứa khó nhịn nhớ thương. Nói nữa, xem những thứ cũng đơn thuần chỉ là giải trí mà thôi, trong thoại bản cũng một ít đồ vật chúng tiếp xúc qua, liền giống như sách của Vĩnh Phúc Cư Sĩ, bên trong đề cập ít phong tục nông thôn, và cuộc sống thường nhật của bá tánh, còn ý tứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2486-vinh-phuc-cu-si-la-tieu-thuc-ta.html.]
Đừng chút dã sử đắn, nhưng khả năng chính là chân tướng.
Cố Vân Thư xem những tạp thư , sẽ chút tích cực, gặp chỗ hợp lý, liền nhịn tra tìm. Kể từ đó, đôi khi văn chương, ngược logic càng chặt chẽ, liệt kê sự thật đạo lý cũng càng thể thuyết phục .
Dư Dương mấy khỏi giơ ngón tay cái lên với , nghĩ tới a, xem thoại bản tử đơn thuần xem thoại bản tử, thể từ đó lĩnh ngộ chân lý.
Người như thi đỗ Quốc Tử Giám? Còn ai thể ?
Cao, Diệp hai thì rũ mắt, như suy tư điều gì. Nguyên lai nhiều đồ vật, là bã, nhưng từ một góc độ khác tới xem, là tinh hoa, chủ yếu xem nghiên cứu là ai thôi.
“ , Vân Thư, ngươi đến thoại bản tử của Vĩnh Phúc Cư Sĩ, xác thật liền chân thật. Ta thấy ngươi bên trọn bộ chỉnh, thể cho chúng mượn xem ?”
Cố Vân Thư lập tức gật đầu, “Đương nhiên thể, tặng các ngươi một bộ đều .”
“Đây chính là lời ngươi .” Trong đó một rút một quyển, là cảm khái , “Thoại bản tử ba quyển, chỉ xem hai quyển, tiệm sách thiếu quyển thứ ba, hôm qua lúc, còn bổ sung .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nói, mở trang đầu tiên, ngay đó ngẩn , dụi dụi mắt thoáng qua, kinh ngạc ngẩng đầu, , “Vân, Vân Thư, cái , cái bên chữ ký của Vĩnh Phúc Cư Sĩ? Ngươi quen Vĩnh Phúc Cư Sĩ?”
Cố Vân Thư nhất thời sửng sốt, đối mặt ánh mắt kinh ngạc mong đợi của Dư Dương đám , ngượng ngùng dối, rốt cuộc vẫn là gật đầu, “Quen , Vĩnh Phúc Cư Sĩ, chính là tiểu thúc .”