Tế tửu đầu an ủi Cố Vân Thư vài câu, đó liền cáo từ với Thiệu Thanh Viễn mấy .
Trong học đường rộng lớn, thoáng chốc chỉ còn mấy bọn họ.
Thẩm Nguyên đến bên cạnh Cố Vân Thư, vỗ vỗ vai , , “Hiện giờ kỳ thi tuyển sinh kết thúc, việc bái sư cũng nên đưa lên lịch trình.”
“ thành tích còn .”
Mắt Thẩm Nguyên trừng lên, “Sao, ngươi còn đợi thành tích mới bái?”
Cố Vân Thư liền ngẩng đầu về phía Cố Đại Giang, , “Cũng cần chờ thành tích , ngày mai cha sẽ chuẩn lễ bái sư, đưa con đến kính Thẩm .”
Cố Đại Giang như , Cố Vân Thư tự nhiên dị nghị, “Được, ngày mai.”
Thẩm Nguyên cuối cùng cũng cảm thấy mãn nguyện, ngước mắt lên phát hiện Trữ lão đang dùng ánh mắt kỳ quái .
Thẩm Nguyên nhướng mày, “Sao? Ghen tị ?”
“Hèn chi hôm nay ngươi giám thị, thì là để tránh hiềm nghi.” Ban đầu Trữ lão còn tưởng là ông lười.
Thẩm Nguyên ho nhẹ một tiếng, đương nhiên, đây là lý do thứ nhất, thứ hai là ông quả thật cũng lười.
Dù nhiều phu tử như , loại chuyện ông liền đến xem náo nhiệt.
Trữ lão sâu Cố Vân Thư một cái, ngay đó gật đầu với , cũng rời .
Thẩm Nguyên lắc đầu, “Có gì mà giữ vẻ, bỏ lỡ một tử đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2476-loi-giai-thich-cua-co-van-thu.html.]
Bên sự việc giải quyết xong, thấy thời gian còn sớm, Cố Đại Giang cũng xin cáo từ.
Thẩm Nguyên vốn định tiễn bọn họ, nhưng dù ông cũng lớn tuổi, Cố Đại Giang mấy từ chối, chỉ ngày mai đến bái phỏng, bảo ông về nghỉ ngơi .
Thẩm Nguyên về, đoàn bọn họ mới khỏi Quốc Tử Giám.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thế nhưng ngờ rằng, ngoài cổng lớn Quốc Tử Giám, thấy bốn Dư Dương còn đang cửa hàng của Trần chưởng quầy.
Nhìn thấy Cố Vân Thư, Dư Dương lập tức vẫy tay với .
Cố Vân Thư nở nụ , đầu với Cố Đại Giang, “Cha, con một lát về ngay.”
“Đi , hôm nay bọn họ cũng lo lắng cho con.”
Cố Vân Thư chạy về phía Dư Dương, mặt mấy , liền vô cùng thành khẩn xin , “Thực xin , cố ý gạt các ngươi.”
Dư Dương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi sai là , ngươi , chuyện hôm nay chúng trải qua suýt nữa chúng mềm cả chân. Tiểu tử ngươi lắm nha, ngờ tỷ tỷ, tỷ phu ngươi là Vĩnh Gia quận chúa và Thiệu đại nhân lừng lẫy.”
Cố Vân Thư gãi gãi đầu, ha ha, hiểu ưỡn ngực, vẫn là tự hào.
Bộ dáng khiến Dư Dương mấy ngứa tay từng đợt, “Ngươi còn đắc ý đúng ?”
Cố Vân Thư vội vàng xin tha, giải thích , “Kỳ thật lúc quen các ngươi, lẫn là vì cùng chung chí hướng, ý tưởng tương đồng, tính tình hợp . Chúng kết giao vốn dĩ là đơn giản thuần túy, cái gì thế bối cảnh đều là đồ vật phụ thêm, cũng hỏi qua nhà các ngươi ?”
“Điều cũng đúng.” Bọn họ ngay từ đầu kết giao chính là sự ăn ý , hề dò hỏi phận của .
Bất quá đôi khi vẫn thể từ lời của đối phương suy đoán một chút, bọn họ từ cách ăn mặc và kiến thức đàm luận của Cố Vân Thư, phỏng đoán trong nhà nào, gia cảnh thể bình thường, trong nhà hẳn là ai quan mới .
Tuy rằng hiện tại xem là đoán sai , nhưng Cố Vân Thư cũng quả thật dối. Tỷ phu tuy rằng quan, nhưng Thiệu đại nhân cần đến nha môn điểm danh, chức vụ chính vẫn là… Đại phu. Mà tỷ tỷ , cũng quả thật là kinh doanh mở cửa hàng.