Thiệu Thanh Viễn phái đưa bọn họ một mạch đến nơi, còn Cố Vân Thư thì tự tiễn tận cửa thành.
Hắn và Thái Việt qua một thời gian ở chung, quan hệ .
Thái gia đúng là tre sinh măng , hiếm hoi lắm mới một đứa trẻ lương tri.
“Vân Thư, ngươi về , chúng đây.” Thái Việt xe ngựa, vẫy tay với Cố Vân Thư đang ở cửa thành.
Cố Vân Thư bên cửa sổ xe, dòng qua nơi cửa thành, dặn dò: “Ngươi về nhà ngoại , nhất định thư cho , yêu cầu gì cứ , ? Chúng là bằng hữu, thể cứ thế xa lạ. Còn nữa, nếu gặp ai bắt nạt, ngươi cũng đừng nhẫn nhịn, tự bảo vệ . Phản kích thì phản kích, thì cho bà ngoại, vẫn nữa thì thư cho , là tú tài, bản lĩnh lắm, thể giúp ngươi trút giận.”
Thái Việt gật mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ gầy gò nở nụ : “Ta , sẽ nhớ kỹ ngươi mãi mãi.”
“Ngươi đừng nặng nề như , Nhạc Thành cách kinh thành xa , còn thể đến thăm ngươi, ngươi cũng thể tìm .”
Thái Việt mím môi, nắm tay Cố Vân Thư một cái: “Được, ngươi... bảo trọng.”
, bọn họ là bằng hữu, nó vẫn còn bằng hữu luôn đặt trong lòng, luôn nhớ mong nó.
“Bảo trọng, chú ý an , thuận buồm xuôi gió nhé.”
Hai đứa trẻ cuối cùng cũng lưu luyến chia tay, xe ngựa chậm rãi rời khỏi cửa thành.
Cố Vân Thư tại chỗ, giơ tay nhỏ vẫy thật mạnh, bên Thái Việt cũng thò nửa cái đầu , hô lớn: “Sau gặp !!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2433-noi-nao-toi-do-que-mua.html.]
“Tạm biệt...” Cố Vân Thư cứ mãi cho đến khi xe ngựa khuất hẳn mới thở hắt một .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thái Việt , nó sẽ con đường của riêng , chỉ mong nó một đường thuận lợi, bình an khỏe mạnh.
Hắn tại chỗ, hồi lâu nhúc nhích.
Cho đến khi bên tai đột nhiên truyền đến một giọng quen thuộc đến bất ngờ.
“Đây chính là kinh thành , quả nhiên phồn hoa rộng lớn. Các ngươi xem, ngay cả tường thành, cửa thành cũng cao lớn hơn phủ Tuyên Hòa chúng , liếc mắt qua thấy đặc biệt trang trọng. Còn các cửa hàng hai bên nữa, ôi, buôn bán thật đấy, xem bao nhiêu là , một ngày chắc kiếm bao nhiêu bạc.”
Giọng phát từ một chiếc xe ngựa, sự hâm mộ trong giọng gần như sắp tràn ngoài, lập tức thu hút ánh mắt của khác.
Có mỉm thiện ý, khẽ hừ một tiếng, cũng vì là dân kinh thành mà cảm thấy tự hào.
Chỉ một , bật nhạo báng thật lớn: “Đồ nhà quê ở tới? là trải sự đời. Lại còn la to như , thật mất mặt hổ.”
Người nọ dứt lời, giọng trong xe ngựa liền im bặt.
Cố Vân Thư tức điên, hai lời, chạy đến mặt kẻ , chỉ mắng: “Lý Gia Văn, ngươi thì ngậm miệng , cái gì gọi là đồ nhà quê ở tới? Bản ngươi chẳng cũng từ nơi khác đến, mà cũng mặt chê bai khác. Lúc ngươi mới tới kinh thành, tầm còn bằng , dựa cái gì mà chỉ trỏ khác.”
Vị Lý Gia Văn , chính là một trong đám tú tài mà Vân Thư vội vàng từ biệt khi gặp xe ngựa của Cố Vân Đông hôn mê dạo , cũng là vị học sinh cùng thi Quốc Tử Giám, khinh thường Vân Thư chiếm hời của , mấy vị học sinh khác của Dư Dương xem thường, Lý .