Cố Vân Đông đến học đường của Tần Văn Tranh một chuyến.
Chuyện nhà nàng Tần Văn Tranh cũng một ít, nhưng thật sự rõ nguyên nhân bệnh của Dương thị cần đến Tống đại phu chữa trị.
Tống đại phu thì , còn từng gặp mặt, cũng qua vài câu, đó là tài thực sự.
Chỉ là năm đó tiên hoàng mắt mờ tai điếc, Tống đại phu rõ ràng y thuật cao minh, hãm hại. Nếu vì từng cứu mạng Thái hậu, Thái hậu cầu tình, chỉ sợ Tống thái y giữ mạng.
Đáng tiếc, từ khi Tống thái y rời khỏi kinh thành, cũng ông .
Nghe Hoàng thượng ý mời ông về Thái Y Viện.
Ra là ông ở Khánh An phủ ?
Tần Văn Tranh bảo Cố Vân Đông chờ một lát, tự thư phòng một phong thư: “Nếu ngươi gặp Tống đại phu, phiền ngươi giúp chuyển phong thư cho ông . Vân Thư ngươi cứ yên tâm giao cho . Chuyện nhà ngươi bên , cũng sẽ để mắt tới.”
“Được.”
Cố Vân Đông nhận lấy thư, đến Liễu phủ.
Nàng và Liễu lão gia cũng gặp qua vài , Liễu lão gia thường truyền thụ cho nàng một ít kinh nghiệm ăn, Cố Vân Đông cảm kích ông.
Lần xa, nàng vẫn đến từ biệt Liễu Duy, kẻo trách nàng coi là bằng hữu. Tiện thể, nàng cũng nhờ Liễu lão gia nếu kinh nghiệm gì, thể chỉ điểm thêm cho Thiệu Thanh Viễn.
Cuối cùng Cố Vân Đông mới đến cửa hàng, Thung Tử thấy nàng còn vui mừng, ngờ nàng mang đến cho một tin tức tính chấn động như .
Khi vấn đề gì thì tìm Thiệu Thanh Viễn, cả đều .
Sau , vẫn là chuyện của tự giải quyết , cố gắng phiền đến .
Đi một vòng, những cần , cần gặp cũng gần xong. Thiệu Thanh Viễn, Kha biểu cô, Tần phu tử, Liễu lão gia, những đều đáng tin cậy, nàng gì lo lắng.
Cố Vân Đông hít sâu một , lên xe ngựa thẳng tiến cổng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-240-khoi-hanh-den-khanh-an-phu.html.]
Chỉ là , khỏi cổng thành, là hướng về nhà, mà là thẳng đến Khánh An phủ.
Dương thị vén rèm cảnh tượng xa lạ vụt qua mắt, lòng chút hoang mang.
Nàng vội vén rèm cửa sổ lên, thấy Cố Vân Đông đang càng xe đánh xe, lập tức yên tâm trở .
Cố Vân Đông thấy động tĩnh phía , khỏi đầu : “Sao nương?”
Dương thị khẽ lắc đầu: “Không gì, ngay ngắn đây.”
Cố Vân Đông mỉm : “Trong ngăn tủ bên cạnh xe đồ ăn, nương nếu ăn thì tự lấy nhé.”
“Ừ, ừ, .”
Dương thị liên tục gật đầu, cẩn thận mở ngăn tủ bên cạnh.
Bên trong kẹo, mứt, quýt, bánh ngọt, còn một túi nước.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Dương thị một vòng, cuối cùng uống một ngụm nước, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, liền ngoan ngoãn ngay ngắn .
Cũng giữ tư thế bao lâu, nàng nhịn nhịn , cuối cùng nhịn hỏi: “Đông Đông, chúng ?”
“Nương còn nhớ phụ luôn dặn dặn chúng gặp ở ?”
Câu trả lời Dương thị , gần như cần suy nghĩ mở miệng: “Khánh An phủ.”
“ , chúng Khánh An phủ.”
Xe ngựa chạy nhanh, buổi trưa nàng cũng dừng , chỉ từ trong gian lấy bánh ngô và bánh bao còn ấm đưa cho Dương thị.
Đây là nàng mua ở huyện thành từ , ước chừng hai túi lớn.
Dương thị ăn xong, Cố Vân Đông cũng tùy tiện ăn một chút.
Chờ đến khi trời sắp tối, cuối cùng các nàng cũng đến điểm dừng chân đầu tiên.