Cố Đại Giang xua tay, “Không đợi, kết quả đều kinh thành, chi bằng sớm một chút, sớm chút gặp nhà ... Trì Trì. Chờ đến lúc yết bảng, Đại tỷ gửi thư báo cho đỗ là .”
Biểu tình Cố Đại Phượng khó tả, gì mà gặp Trì Trì chứ? Nàng thấy là gặp Dương Liễu thì .
cũng , hơn một năm gặp mặt, nhớ nhung cũng là lẽ thường.
Nhắc đến, nàng cũng nhớ con trai , Nguyên Trí đến kinh thành từ lâu.
Nghĩ đến đó, Cố Đại Phượng chợt thể chờ đợi nữa, nàng phắt dậy, , “Ngươi cứ từ từ thu dọn, chờ một lát nhé, về lấy vài thứ.”
“Ê, ê, Đại tỷ, chị gì ?” Cố Đại Giang lên, gọi , nhưng Cố Đại Phượng chỉ còn cái bóng lưng.
Từ xa còn thấy giọng nàng vọng , “Nhớ chờ , , nếu đ.á.n.h ngươi đấy.”
Cố Đại Giang: “...”
Hắn thấy đồ đạc sắp sửa thu xếp xong, thở dài một thật mạnh, xuống ghế bên cạnh, Tiết Vinh.
Tiết Vinh vội , “Lão gia, để cũng thu xếp hành lý?”
Cố Đại Giang xua tay, “Đi , .”
Tiết Vinh , cũng tốn bao lâu thời gian, xách theo một cái tay nải lớn .
Cố Đại Giang chờ ở nhà non nửa canh giờ, ăn xong bữa sáng, cũng dặn dò rõ ràng việc trong phủ, và để mấy phong thư cho những cận khác, cuối cùng mới thấy Cố Đại Phượng thở hổn hển chạy đến.
Ấy mà lưng nàng, cõng thêm một cái tay nải to tướng.
Sắc mặt Cố Đại Giang cứng đờ, dám tin nàng, nhưng ngay đó, thêm hai nữa tới, đồng dạng cõng những tay nải cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2370-dai-gia-cung-nhau.html.]
Biểu tình Cố Đại Giang thiếu điều tan vỡ.
Hắn chỉ Cố Đại Phượng, sang Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha, vẻ mặt rối rắm hỏi, “Các cô... chắc sẽ , cũng lên kinh thành đấy chứ?”
Cố Đại Phượng gật đầu, “Nguyên Trí nhà cũng chẳng ở kinh thành thế nào, thăm nó. Ngươi yên tâm, với ông xã nhà , tiếp tục ở kinh thành mở cửa hàng, đơn đặt hàng trong tay nhiều, thể , chỉ đành nhờ đưa lễ vật cho Trì Trì.”
Cố Tiểu Khê cũng vội vàng gật đầu, “Ta cần mở cửa hàng, đất đai và nhà cửa trong thôn cũng cho thuê từ sớm. Ta giờ thoại bản, đây Vân Đông từng , nghề thì nên ngoài nhiều một chút để mở mang tầm mắt. Ta nghĩ nhân cơ hội kinh thành một chuyến.”
Thường Nha Nha thẹn thùng , lắc nhẹ Cố Vân Khiếu trong lòng, ngượng ngùng , “Khiếu Khiếu cũng gặp tiểu cháu ngoại.”
Cố Vân Khiếu nghiêm túc mặt gật gật đầu, “Cháu ngoại, cháu ngoại, ăn ngon.”
Nói xong Cố Tiểu Khê đ.á.n.h nhẹ mông, “Chỉ ăn.”
Khiếu Khiếu giận dữ, “Ăn!!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Đại Giang mấy mặt, âm thầm thở dài một , còn tưởng một , thể thúc ngựa rút ngắn hành trình mau chóng đuổi tới gặp vợ con và cháu ngoại ở kinh thành, giờ đây...
Hắn xoa xoa thái dương, “Thôi , nếu tất cả đều thu xếp xong, thì thôi.”
Mắt thấy thời gian gần đến giữa trưa, nếu còn chần chừ nữa, sẽ đến tối.
Cố Đại Phượng mấy một cái, mặt biểu lộ rõ ràng vẻ mừng rỡ.
Khóe miệng Cố Đại Giang giật giật, liền cho khuân hành lý lên xe ngựa, trực tiếp xuất phát.
Cố Đại Phượng yên xe ngựa, thấy bộ dạng gấp gáp chờ nổi của , khỏi hỏi, “Chúng giờ kinh thành, cần thư báo cho Vân Đông một tiếng ?”