“Thế nào? Có chỗ nào khỏe?” Cố Đại Phượng khẩn trương sốt sắng, “Ta lúc thấy vài khiêng , đều bảo chịu nổi cường độ khảo thí, ngất xỉu , mà thi cử như co giật thế ?”
Chén nóng hổi xuống bụng, Cố Đại Giang quả thực cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thỉnh thoảng thở một dài.
Hắn ngẩng đầu lướt qua phía , may mắn , còn khoa trương như lúc mới cống viện.
Giờ phút chờ đợi ở nơi đây, cũng chỉ còn Cố Đại Phượng, Cố Tiểu Khê một nhà ba , cùng với Dương Hạc.
Cửa hàng Biển Hán còn khai trương, trong tay nhiều việc bộn bề, những khác cũng đều việc riêng cần tất, quả thực thể nán cả chín ngày để chờ.
Cố Đại Phượng thấy trả lời, càng thêm lo lắng bồn chồn, đưa tay sờ trán , “Chắc là bệnh ? Ta một vài lều thi nóc dột, mấy hôm chẳng một trận mưa ? Ngươi cảm lạnh ?”
Cố Tiểu Khê cũng lo lắng, “Hay là, chúng đưa Đại ca đến y quán ngay .”
Cố Đại Giang bật , vội vàng xua tay, “Không cần, thể , về nhà uống chút gừng là . Thời gian còn sớm, chúng thôi, về nhà.”
Không một ai hỏi thi cử thế nào, chỉ quan tâm thể vấn đề gì chăng, đối lập rõ ràng với những hình bóng giận dữ mắng mỏ, dậm chân ở cách đó xa.
Cố Đại Giang cảm thấy, những ấm áp như , đó chính là may mắn của .
Thiệu Võ và Tiết Vinh đỡ lên xe ngựa, Cố Đại Giang quả thật chút mềm chân, chủ yếu là do lều thi quá chật hẹp, cao lớn, nhiều ngày co quắp bên trong, hai chân hề duỗi thẳng, đến giờ chút m.á.u huyết lưu thông thoải mái.
Về đến nhà, Cố Đại Phượng quả nhiên ép uống gừng, ăn chút gì đó, đẩy ngủ.
Giấc của Cố Đại Giang, thẳng đến sáng hôm mới tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2369-di-kinh-thanh-gap-lac.html.]
Tiết Vinh đang định hầu hạ dùng bữa sáng, nào ngờ cửa, phát hiện lão gia dọn một chiếc rương lớn, bàn còn mấy cái tay nải.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tiết Vinh chút ngẩn , vội vàng chạy giúp, “Lão gia, gì thế?”
“Dọn dẹp một chút, hôm nay chúng lên kinh thành.”
Tiết Vinh sửng sốt, “Lên kinh thành? Ngay hôm nay ?”
“Ừm.”
Tiết Vinh há miệng, do dự một lát, hành động liền nhanh nhẹn lạ thường. Ngày thường vốn dĩ là chăm lo ẩm thực sinh hoạt cho Cố Đại Giang, vật gì để đều rõ, chỉ trong chốc lát sắp xếp một bọc đồ lớn.
Ánh mắt Cố Đại Giang chút kỳ quái , cảm thấy Tiết Vinh còn nóng lòng hơn cả thế ?
Tiết Vinh chẳng màng đến việc , sắp xếp chiếc rương. Hắn thầm nghĩ, nhanh chóng thu xếp thỏa ở đây, còn về lo hành lý của nữa, lên kinh thành, lên kinh thành là thể thấy trái Thủy Đào Tử , một năm rưỡi gặp mặt .
Ngay khi Tiết Vinh thu xếp xong chiếc rương, Cố Đại Phượng liền đến.
Nhìn căn phòng với đồ đạc ngổn ngang chất đầy cả gian, lông mày nàng nhíu thành một đường, “Hai đang gì ?”
Cố Đại Giang nhân lúc rảnh rỗi ngẩng đầu nàng, đáp, “Ta định kinh thành.”
Cố Đại Phượng kinh hô, “Bây giờ ư?” Thấy Cố Đại Giang gật đầu, nàng vội vàng đặt nồi canh gà xuống bàn, xoay đến mặt , “Không , ngươi nghĩ gì ? Giờ mà kinh thành ? Ngươi mới thi Hương xong ngày hôm qua thôi, thể còn phục hồi , ngươi đợi xem yết bảng ? Không kết quả ?”