Lỗ Vương phi lạnh, hung hợn : “Ngươi gấp gáp như gì? Sao , sợ đàn bà và đứa con trai yêu quý của ngươi sẽ bắt về ?”
Lỗ Vương ngây : “Nàng đang cái gì ? Người đàn bà và đứa con trai yêu quý nào?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Còn chịu thừa nhận?” Lỗ Vương phi chán ghét bộ dạng giả ngu của , “Tam cô nương của tri phủ Linh Châu phủ, ngươi giấu ở biệt trang hai mươi năm đúng ? Còn sinh cho ngươi một đứa con trai bảo bối giống hệt ngươi. Người đàn bà yêu quý, đứa con trai yêu quý, vì hai con đó, ngươi thật đúng là hao tổn tâm huyết, năm đó còn bảo ả giả ma dọa chúng , thiếu chút nữa hại c.h.ế.t Bảo Nghiên.”
Khi đến tam cô nương của tri phủ Linh Châu, đồng tử của Lỗ Vương co rút dữ dội, bàn tay nắm chặt lan can siết chặt từng chút một, lạnh giọng quát: “Câm miệng, đừng nữa, căn bản nàng đang gì. Tam cô nương nào, quen.”
“Không quen? Không quen mà ngươi sắp xếp đưa họ rời khỏi kinh thành ? Không quen mà ngươi ngày nào cũng chạy đến biệt trang? Không quen mà sắc mặt ngươi tệ đến ? Ta những thứ mà tiên hoàng ban thưởng năm đó ngươi luôn mang đến biệt trang, Bảo Nghiên con hãn huyết bảo mã ngươi cho, đầu kéo đến biệt trang nuôi. Vải vóc thịnh hành nhất trong kinh thành ngươi mua về biến mất, hễ cho ngươi đến biệt trang là ngươi sầm mặt với . Nha của đến biệt trang một chuyến ngươi xử tử. Trước đây dám nghĩ sâu, bây giờ nhớ , đúng là kẻ ngốc nhất thiên hạ.”
Lỗ Vương phi càng càng kích động, một ngày một đêm nay bà luôn hồi tưởng chuyện cũ, càng nghĩ càng thấy trái tim băng giá.
Bây giờ thấy Lỗ Vương, nỗi uất hận dồn nén trong lòng đều tuôn trào hết.
“Ta cho ngươi , Sở Tiêu, sẽ để ngươi như ý. Ngươi bắt cùng ngươi xuống hoàng tuyền vấn đề gì, nhưng hai con cũng đừng hòng trốn thoát, chúng nó nên cùng chúng xuống địa ngục, một đứa cũng đừng hòng thoát .”
Sắc mặt Lỗ Vương xanh mét, tức giận đến mức hai tay cũng run rẩy: “Ngươi điên .”
“ , điên , sẽ hết những gì cho Hoàng thượng. Tuy những gì nhiều, nhưng cũng đủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2364-kia-can-ban-khong-phai-con-ta.html.]
Lỗ Vương hận thể mở cửa lao xông tát cho bà hai cái thật mạnh: “Ngươi câm miệng, ngươi gì hết, ngươi hại c.h.ế.t con trai chúng ?”
“Là hại c.h.ế.t con trai của ngươi chứ?”
“Kia căn bản con …” Hắn nửa chừng thì đột ngột dừng . Lỗ Vương hít một thật sâu, bình tĩnh , : “Tóm , vì Bảo Nghiên, nàng đừng bậy. Tần Văn Tranh và những đó đều là cáo già, cho dù nàng cố gắng che giấu tin tức của Bảo Nghiên, họ cũng thể từ trong lời mà đoán .”
Hắn xong, liền Lỗ Vương phi nữa, sợ thêm điều gì .
Lỗ Vương phi hài lòng với câu trả lời của , còn định mở miệng, thì Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông , với Lỗ Vương phi: “Đến giờ , Vương phi, chúng về thôi.”
Lỗ Vương phi cam lòng, bà còn gì đó, nhưng hai lao đầu mặt, kéo xiềng xích trong tay bà , bà lảo đảo một cái, đành theo.
Chỉ là từ xa còn vọng một câu: “Sở Tiêu, sẽ để ngươi yên.”
Lỗ Vương há miệng, cuối cùng gì.
Đám xa, mới về phía hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, thần sắc lạnh lùng: “Các ngươi hỏi gì, đều sẽ .”
Thiệu Thanh Viễn chỉ thật sâu một cái, dẫn Cố Vân Đông rời .