Thẩm Nguyên vô cùng hài lòng về đồ .
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn còn đến gần thấy tiếng sảng khoái của ông.
Hai khỏi lắc đầu, bước nhà.
“Thẩm , ngài xem thử, đây là chữ gì?” Thiệu Thanh Viễn đưa một tờ giấy qua.
Thẩm Nguyên liếc , lập tức nhận : “Đây là chữ của Lê quốc, ?”
Lê quốc…
Là quốc gia giáp ranh với họ, nước lớn, nhưng vị quân chủ hiện tại tuy mới lên ngôi bao lâu là một kẻ vô cùng tham vọng và tàn bạo.
Thời tiên hoàng còn tại vị, nhiều mang quân xâm phạm bờ cõi của họ.
May mà tiên hoàng tuy hồ đồ, nhưng mấy vị đại tướng trấn giữ biên cương đều là năng lực, cộng thêm Binh Bộ khi đó Thái tử ngấm ngầm nắm trong tay, nên cũng để cho Lê quốc chiếm chút lợi lộc nào.
Sau khi kim thượng đăng cơ, càng chú trọng việc phòng thủ biên thành, về mặt quân lương, ai dám giở trò.
Cố Vân Đông ấn tượng về Lê quốc.
Giờ đây, chữ bức thư là chữ của Lê quốc, Cố Vân Đông khẽ nheo mắt .
Nàng chỉ một chữ giấy: “Vậy chữ nghĩa là gì?”
Thẩm Nguyên liếc , : “Tạ.”
Tạ?
Cố Vân Đông lấy một tờ giấy khác: “Vậy chữ thì ?”
Thẩm Nguyên liếc nàng một cái, thấy trong tay nàng còn mấy tờ nữa, bèn nhướng mày.
Cố Vân Đông hì hì, giả ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2345-phu-than-cua-ta-thi.html.]
Thẩm Nguyên thông minh cỡ nào, ông lập tức đoán Cố Vân Đông chắc chắn trích vài chữ từ một đoạn văn hoặc vài đoạn văn nào đó.
Ông cũng hỏi nhiều, nàng , chắc chắn là chuyện tương đối bí mật, tiện cho khác .
Thẩm Nguyên dứt khoát dịch từng chữ một: “Đây là ‘Bố’.”
Cố Vân Đông lấy một tờ nữa, Thẩm Nguyên lượt nhận dạng hết.
Cuối cùng còn ba tờ, Cố Vân Đông lấy nữa, nàng cảm thấy đủ .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tám chữ — lượt là: Tạ, Bố, Tài, Trọng, Kết, Quang, Trung, và Cùng.
Các chữ chép rời rạc, Thẩm Nguyên xem xong cũng là xong, ông sẽ nghĩ nhiều thêm nữa.
Cố Vân Đông thu hết những tờ giấy đó, vốn định giữ Thẩm Nguyên ở dùng bữa, nhưng ông từ chối, đành để Vân Thư tiễn cửa.
Thẩm Nguyên , Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn về thư phòng.
Họ tám chữ , sắp xếp theo thứ tự thư.
“Phần xưng hô đầu thư, còn một chữ nhờ Thẩm nhận dạng, hai chữ còn lượt là ‘Tạ, Trung’. Phần lạc khoản cuối cùng cũng , hai chữ là ‘Bố, Quang’. Chàng xem, tên của ai mấy chữ ?”
Thiệu Thanh Viễn đối chiếu thứ tự thư: “Tạ Trung X và X Quang Bố.”
Chàng suy nghĩ một lát, đột ngột ngẩng đầu : “Ta nhớ , vị Tạ đại tướng quân trấn giữ biên thành tên là Tạ Trung Lâm. Thất vương gia của Lê quốc hình như tên là Lâu Quang Bố. Mà Tạ Trung Lâm, chính là phụ của Tạ thị, thê tử của Tuyên Trác.”
Cố Vân Đông: “…”
Nàng bức thư, Thiệu Thanh Viễn.
“Cho nên, ý của bức thư là Tạ đại tướng quân và Vương gia Lê quốc thông đồng với ?? Lỗ Vương dẫn bao vây Tân Mính Các, chỉ tóm gọn chúng , Tần gia, Liễu gia, mà còn kéo cả thái phó và những khác vũng lầy ? Dã tâm của lớn quá , định một mẻ lưới bắt hết tất cả chúng ?”
Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy hành động quá mạo hiểm, bước quá lớn.
“Sao đột nhiên vội vàng như ?” Thiệu Thanh Viễn lấy lạ, “Cho dù thật sự lục soát nhiều thứ như ở Tân Mính Các, Hoàng thượng cũng thể nào trực tiếp định tội , đến chúng , Tần Văn Tranh và Liễu đại nhân đều là tâm phúc của Hoàng thượng. Hoàng thượng tất nhiên sẽ tin, nhất định sẽ dốc lực điều tra chuyện , chân tướng sớm muộn gì cũng sẽ lộ , đến lúc đó Lỗ Vương chẳng công cốc .”