“Đây là binh khí mà Lỗ Vương sắp xếp, quả nhiên nhiều thật, chất đầy cả kho.” Cố Vân Đông tấm tắc khen, nhưng nhận Thiệu Thanh Viễn chẳng động tĩnh gì, liền ngẩn .
Nàng đầu , bắt gặp ngay đôi con ngươi thoáng vẻ kinh ngạc của .
“Phu quân?”
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, lực mạnh đến mức khiến Cố Vân Đông đau.
“Chàng, ?” Bị dọa sợ ? Nàng cứ ngỡ mấy thu đồ vật mặt , chuẩn tâm lý chứ.
Thiệu Thanh Viễn khẽ mím môi, cổ họng phần khô khốc, cất lời: “Ta đầu tiên thấy, nên chấn động.”
Nói thì , nhưng giữa hai hàng lông mày của lộ rõ vẻ bất an. Chàng sợ, sợ rằng bản lĩnh của Cố Vân Đông thuộc về nhân gian, sợ rằng nàng cũng thuộc về thế gian , phảng phất như thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến khả năng đó, liền cảm giác như thở nổi.
Trước đây cũng từng lo lắng, nhưng sợ sẽ gây áp lực cho nàng, khiến Vân Đông cũng bất an theo, nên đành đè nén suy nghĩ nguy hiểm xuống.
Chàng khẽ nhắm mắt, một lúc lâu mới bình tĩnh .
Quay đầu nàng, mặt nở một nụ : “Nương tử của quả nhiên lợi hại, bộ binh khí đều nàng thu hết .”
Cố Vân Đông và phu thê bao năm, sớm tâm ý tương thông, trong lòng đang lo lắng điều gì.
Nàng mỉm , lập tức nắm lấy tay : “Cha , lúc còn nhỏ từng xem mệnh cho , bảo rằng khi mới sinh trời cao lấy một hồn một phách để giúp tích công đức, nên năm mười ba tuổi, tính cách khiếm khuyết, động một chút là , nhiều chuyện hiểu, còn gọi là đồ ngốc.”
Đây là đầu tiên Thiệu Thanh Viễn thấy cách , nhưng quả thật Cố đại cô lúc trò chuyện phiếm nhắc rằng tính cách của Vân Đông lúc nhỏ và bây giờ khác một trời một vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2341-ban-tay-vang-la-cho-ta-hoi-bao.html.]
Cố Vân Đông kéo tay , tiếp: “Trước cũng băn khoăn, tại để giúp tích công đức chứ? Có là công bằng với lắm ? Mãi cho đến khi khôi phục bình thường, bản lĩnh như hiện tại, mới , trời cao đối với công bằng. Ta giúp ngài tích công đức, ngài bèn tặng bàn tay vàng , xem như là sự đền đáp cho .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Thanh Viễn: “…”
Thật sự là, nên tin .
Chàng mà cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng Cố Vân Đông quả thực bản lĩnh càn khôn trong tay áo. Chuyện vốn dĩ vượt ngoài tầm hiểu thông thường, nên việc nàng tích công đức gì đó, cũng chẳng gì kỳ lạ.
Cố Vân Đông : “Chàng tin ? Chàng thể hỏi cha thử xem, ông hề thấy lạ sự đổi tính cách của , vì ông cho rằng hồn phách của quy vị. Trước năm mười ba tuổi mới nên lo lắng sẽ xảy chuyện gì, còn bây giờ mới là bình thường, chỉ là thêm một món pháp bảo mà thôi.”
Cố Vân Đông cách nào cho xuyên từ xã hội hiện đại đến đây, nàng cảm thấy nếu , e rằng phu quân nhà nàng sẽ càng lo lắng nàng thể xuyên trở về bất cứ lúc nào.
Dù thì, nàng đúng là hồn phách quy vị, hai linh hồn hợp thành một.
Thiệu Thanh Viễn thấy lý, trầm tư một lát gật đầu: “Ta tin.”
Còn về việc thêm một món pháp bảo, Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến kính viễn vọng, nghĩ đến những thứ thể phát sáng như đèn pin, nghĩ đến kỹ thuật in chữ rời, nghĩ đến…
Chắc là chỉ một món nhỉ.
“Trong rương đựng cái gì ?”
Cố Vân Đông lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Thiệu Thanh Viễn cúi mắt, về phía hai chiếc rương lớn mặt. Những binh khí khác dựa tường qua là thấy, chỉ hai chiếc rương cực lớn đựng thứ gì.