Khi trong quán vãn một chút, Đại Dũng liền giao công việc cho tiểu nhị, đó xoa tay, về phía bàn của Cố Vân Đông.
“Thiệu phu nhân, các vị đến đây?” Tuy trong lòng rõ nguyên do, nhưng ông vẫn giả vờ hỏi một câu.
Cố Vân Đông chỉ chiếc ghế đối diện, : “Trần chưởng quỹ nếu bận, là xuống trò chuyện với chúng một lát?”
“Được chứ.” Đại Dũng kéo ghế xuống, còn giơ tay gọi tiểu nhị mang lên một đĩa bánh ngọt.
Đợi lui , ông mới về phía Cố Vân Thư hỏi: “Cố tiểu , chuyện hôm qua về nhà suy nghĩ, bây giờ quyết định ? Có Quốc Tử Giám học ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Thư gật đầu: “Suy nghĩ xong ạ, con định sẽ Quốc Tử Giám. Cho nên hôm nay con cố ý đến đây, hỏi chưởng quỹ một chút, kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám là khi nào, và cần chuẩn những gì.”
Nụ mặt Trần chưởng quỹ chợt tắt ngấm. Ông sững , hỏi một nữa: “Cậu gì? Ý là, tham gia kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám?”
Tuy hôm qua ông và Thẩm bàn qua, nhưng cũng chỉ đến chuyện Thẩm nhận đồ mà thôi.
Còn về việc Quốc Tử Giám, cũng đợi đối phương thi đỗ tú tài mới tính.
Dù Thẩm địa vị tầm thường ở Quốc Tử Giám, nhưng cũng hành sự theo quy củ. Thi đỗ tú tài mới nhập học, đây là quy củ do Hoàng thượng định , đừng là ông, ngay cả hoàng quốc thích cũng thể ngoại lệ.
Dù chỉ cần Thẩm nhận đồ , cho dù là học vấn bình thường, nếu tìm phương pháp dạy học đúng đắn, thi đỗ tú tài cũng thành vấn đề.
Trần chưởng quỹ nghĩ , chút do dự nhắc nhở Cố Vân Thư: “Hôm qua lúc Thẩm giới thiệu về Quốc Tử Giám, qua học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh thì công danh tú tài mới , còn nhớ chứ?”
“Nhớ chứ ạ, con chính là tú tài mà.” Cố Vân Thư gật đầu, kỳ quái về phía Trần chưởng quỹ, trí nhớ của vẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2293-dai-dung-ngo-ngac.html.]
Trần chưởng quỹ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đột nhiên bật dậy khỏi ghế: “Cậu là, là tú tài ư?”
“Hôm qua con ?”
“Chưa, .” Trần chưởng quỹ thể tin nổi, đứa trẻ mới chỉ , chỉ chín tuổi thôi ? Chín tuổi là tú tài??
Ông ngước mắt, ánh mắt dừng Cố Vân Thư một lát, đó chuyển sang mặt Biển Nguyên Trí. Biển Nguyên Trí chớp mắt một cái gật đầu.
Ông về phía Cố Vân Đông, mỉm uống một ngụm , cũng gật đầu một cái: “Đệ của quả thực là tú tài, thi đỗ năm nay.”
Trần chưởng quỹ nuốt nước bọt, thằng nhóc , thằng nhóc lợi hại đến ?
Chín tuổi là tú tài, cứ cảm thấy chút khó tin.
Trần chưởng quỹ tự thấy cũng là từng trải, ông buôn bán ở ngay cổng lớn Quốc Tử Giám, nhân tài ở đây nhiều vô kể, là bậc uyên bác, thông minh đếm xuể, nhưng mới chín tuổi đỗ tú tài thì ông quả thật từng qua.
Thế nhưng đợi ông nghĩ nhiều, Cố Vân Thư giơ tay huơ huơ mặt ông: “Trần chưởng quỹ, ông khi nào thi ạ?”
Trần chưởng quỹ ngơ ngác, theo bản năng trả lời: “Tám ngày nữa.”
“Vậy cần chuẩn những gì ạ?”
“Giấy bút mực là , kỳ thi sẽ diễn cả ngày, cơm trưa tự chuẩn . Còn nữa, cần báo danh , ngay tại cổng Quốc Tử Giám, mang theo bằng chứng tú tài là thể đăng ký.”
Cố Vân Thư hỏi thêm mấy vấn đề nữa, Trần chưởng quỹ đều trả lời từng cái một.