Cả Đại Dũng và lão ông đều sững , về phía : “Xem bệnh trả tiền t.h.u.ố.c chẳng là chuyện thường tình ?”
Đứa trẻ trông cũng lớn , lúc còn tỏ lanh lợi, lẽ nào ngay cả thường thức cơ bản như cũng hiểu?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
ngay đó, Cố Vân Thư tiếp: “Cháu đương nhiên xem bệnh trả tiền thuốc, nếu các đại phu đều hít gió Tây Bắc mà sống mất. Ý của cháu là, chân của cụ trật là do gài bẫy, thì trả tiền t.h.u.ố.c đương nhiên là kẻ đầu sỏ ở bên trong mới đúng. Hắn bồi thường cho cụ chứ ạ, chúng kiếm ít tiền dễ dàng gì, cho dù t.h.u.ố.c mỡ và tiền khám đắt, cũng thể để lãng phí như đúng ?”
Hắn khuyên nhủ hết lời, vẻ mặt như thể “ thể dung túng cho thói hư tật ”.
Đại Dũng , sắc mặt khẽ biến: “Bị gài bẫy?”
Lão ông xua tay, hiệu rằng đây lúc để chuyện .
Cụ chút bất ngờ Cố Vân Thư, cẩn thận đ.á.n.h giá một lúc, lát đột nhiên lên, vẻ mặt trở nên đăm chiêu: “Cháu đúng, ai sai thì đó trả tiền.”
Cụ bảo Đại Dũng cất tiền , đó với chưởng quỹ y quán: “Tiền t.h.u.ố.c của , cứ tính của nam tử tên Mã Bình Xuyên ở bên trong.”
Chưởng quỹ ý kiến, ông cũng sợ quỵt nợ, liền gật đầu: “Được, đợi tỉnh sẽ đòi.”
Cố Vân Thư hài lòng gật đầu, thế mới chứ, thể để Mã Bình Xuyên lợi.
Hôm nay là một ngày đả kích Mã Bình Xuyên, thật sảng khoái.
Cố Vân Đông xem xong cách bài trí của y quán, đầu thấy bên cũng còn việc gì, liền định đưa hai về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2285-moi-nhom-co-van-dong-an-com.html.]
Không ngờ lão ông : “Hôm nay cảm ơn hai vị tiểu ca giúp đỡ, thấy cũng còn sớm nữa, là mời các vị đến tửu lầu đối diện dùng một bữa cơm, coi như là lời cảm tạ.”
Cố Vân Đông vốn định từ chối, nhưng nàng phát hiện ánh mắt lão ông Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí sáng rực lên, nàng nhướng mày đồng ý.
Cố Vân Thư lúc mới cửa thấy tửu lầu đối diện, buôn bán vẻ phát đạt, là những trông như học sinh, là đồ ăn bên trong ngon.
Hắn vốn đang định lát nữa nhờ đại tỷ dẫn đến thử, bây giờ mời, liền khách sáo.
Thế là Đại Dũng cõng lão ông lên, Cố Vân Đông dẫn theo hai . Cả năm thẳng tửu lầu đối diện, tiểu nhị dẫn lên phòng riêng lầu hai.
Lão ông lẽ là khách quen ở đây, cụ thành thạo gọi mấy món đặc trưng. Thấy đối diện là phụ nữ và trẻ em, cụ dặn tiểu nhị món cay vị nhạt hơn một chút.
Cuối cùng, cụ còn gọi chút rượu. Nhìn dáng vẻ xách vò rượu ngoài lúc là cụ là thích uống rượu.
Đại Dũng vốn định nhắc nhở, nhưng lão ông kịp nhận những cùng bàn tiện uống rượu, liền bảo tiểu nhị mang lên.
Đại Dũng thở phào nhẹ nhõm, tận tình giúp lão ông bày chén đũa.
Đồ ăn ở đây lên nhanh, bao lâu tiểu nhị mang đủ các món.
“Mời quý khách dùng bữa.”
Tiểu nhị xoay ngoài, thuận tiện khép cửa phòng .
Lão ông thấy mới nâng chén lên uống hai ngụm, về phía Cố Vân Thư, hỏi: “Lúc nãy cháu , thương là do gài bẫy? Làm cháu kẻ tên Mã Bình Xuyên đó hại ? Lúc đó ba tên côn đồ chặn đường, chính là , vì thế mà còn thương nặng. Theo lý mà , là ân nhân của mới đúng.”