“Chuyện gì?”
“Khụ, xin , ngờ trong phủ của xảy chuyện như .” Liễu Duy ho nhẹ một tiếng, : “Lạ thật, tự đến với nhỉ?”
Còn thể vì lý do gì nữa, chắc chắn là sợ nàng ám quẻ, lỡ như xui xẻo nữa thì ?
Chuyện ở Bành phủ coi như xong, Cố Vân Đông thở một thật sâu.
“Tính thì, Hạ di nương trở thành thắng lớn nhất.”
“Chứ còn gì nữa?” Liễu Duy thuật bộ đầu đuôi câu chuyện, khỏi rùng một cái: “Thủ đoạn của mấy nữ nhân , thật đáng sợ.”
May mà cha là , hậu viện những chuyện lộn xộn đó.
Nếu cảm thấy với tính tình đơn thuần của , lẽ sống nổi qua ba tuổi.
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo một cái, là cho ai : “Cho nên, một thê tử là đủ .”
Liễu Duy gật gù đồng tình: “ , lý, … sẽ đến thanh lâu nữa.”
Giác ngộ cao thật, liệu nỡ ?
Sau khi chuyện nhà họ Bành, Cố Vân Đông liền chuyên tâm chuẩn đồ đón Tết.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Ngày hăm ba cúng Táo quân, hăm bốn quét dọn nhà cửa, hăm lăm rán đậu phụ, hăm sáu hầm thịt kho, hăm bảy g.i.ế.c gà trống, hăm tám ủ bột mỳ, hăm chín hấp bánh bao.
Tuy Cố Vân Đông tuân theo câu đồng d.a.o đó để chuẩn , nhưng quả thật ngày nào cũng bận rộn ngơi tay.
Đến chiều ngày hăm chín, nàng liền bảo Đồng lão đại đẩy xe cút kít đến sân nhà họ Lưu.
Những dân làng việc trong xưởng đều cần mẫn, tay chân nhanh nhẹn. Họ nhận tiền công một tháng, tròn 500 văn thiếu một đồng, thấy tiền càng thêm hăng hái.
Khi Cố Vân Đông bước sân, lập tức thấy nàng: “Chủ nhân đến đây ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-228-phat-qua-tet.html.]
“Hôm nay xong là ngày mai nghỉ , nên đến phát quà Tết cho , để ăn một cái Tết thật vui vẻ.”
Cố Vân Đông khúc khích, việc chăm chỉ, nàng phát quà Tết cũng thấy vui lây.
Mọi đều sững sờ, động tác tay cũng dừng , ai nấy đều kinh ngạc về phía nàng: “Còn, còn quà Tết nữa ạ?”
“Phải, đó, như ? Vừa phát tiền công còn phát cả quà Tết?”
Trong lúc họ còn đang bàn tán, Đồng lão đại đẩy xe cút kít sân.
Nhìn thấy xe chất đầy mấy thứ đồ, những mặt đều khỏi hít một thật sâu.
Này, phát quà Tết thì thôi , còn phát nhiều như ?
Mọi đều trở nên kích động, mắt tự chủ mà liếc về phía chiếc xe cút kít.
Đặc biệt là những gia đình vốn khó khăn, tuy nhận tiền công một tháng, nhưng trong nhà quá nhiều nơi cần dùng đến tiền, gì đủ khả năng sắm sửa thứ gì ?
Họ chỉ mong mấy ngày Tết cũng đến việc, để thể hiện sự cần cù chăm chỉ của , như nhà họ Cố sẽ còn thuê họ nữa.
Cố Vân Đông bước lên một bậc thềm trong sân nhà họ Lưu, tiếc là nàng vẫn đang tuổi lớn, lúc dù bậc thềm cũng chỉ để thấy đỉnh đầu.
Nàng khỏi nhón chân lên một chút, một lúc đành bỏ cuộc, coi như chuyện gì xảy mà cất tiếng : “Khoảng thời gian vất vả , đúng dịp Tết đến, phát một ít phần thưởng là chuyện nên , cùng vui vẻ.”
Mọi lập tức vui mừng mặt, lúc nãy họ thấy , xe ít thứ , còn hơn cả đồ nhà họ tự mua.
Chuyện chủ nhân phát quà Tết, họ cũng từng khác kể, nhưng thường chỉ cho những thứ đáng giá.
Huống chi họ chỉ là công theo ngày, đợi qua năm mới thêm một thời gian nữa là nghỉ.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: “Sau đây, gọi đến tên ai thì đó bước lên, từng một nhận, để sót một ai.”
“Vâng, ạ.” Có lên tiếng, như nghĩ điều gì đó, vội : “, rửa tay một cái, lập tức ngay.”