Liễu Duy “oái” một tiếng, liền chạy sang bên cạnh hai bước, vội vàng tránh khỏi bàn tay độc của Nhiếp Song.
“Đến nhà họ Nhiếp , quên là chúng gặp đại ca của đôi vợ chồng Nghiêm Linh, để báo cho tình hình ?”
“Ta thấy cũng vội lúc , nàng nghĩ xem, đoán đôi vợ chồng đó ít nhất cũng ngày mai mới đến kinh thành.”
“Chàng thấy, thì tính toán cái gì, thấy cái gì mà thấy?”
Liễu Duy và Nhiếp Song bất mãn cãi vã. Cố Vân Thư ngẩng đầu qua , đối với hành vi lựa lời của Liễu Duy thực sự mệt mỏi.
Nói cũng , lúc hai họ bàn bạc xong hãy thành?
Nó và Biển Nguyên Trí , thực sự hiểu hai thể lọt mắt xanh của mà thành vợ chồng. Suốt chặng đường thấy họ ngơi nghỉ, chuyện vặt vãnh cũng thể cãi , cho khác xen .
Cố Vân Thư giơ tay phát biểu cũng , đành chán nản chờ họ thảo luận kết quả mới .
theo kinh nghiệm đây, chắc sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Ý nghĩ của nó dứt, phía đột nhiên vang lên một giọng phần quen thuộc: “Vân Thư thiếu gia?”
Cố Vân Thư chớp mắt, đột ngột đầu : “Là ngươi? Sao ngươi ở đây?”
Liễu Duy và Nhiếp Song đang tranh luận cũng dừng , đồng thời về phía mới đến.
Liễu Duy suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ đó là ai: “Ngươi là cái … cái bên cạnh Quận vương gia ? Ngươi tên là…”
“ tên là Đại Lực.” Hắn chính là hộ vệ lúc Dịch Tử Lam cài bên cạnh Bình Nam Hầu phủ nội ứng, kết quả thương trốn đến cửa hàng của Cố Vân Đông cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2253-dai-luc-ten-cua-nguoi-that-que-mua.html.]
Liễu Duy gật đầu lia lịa: “ đúng đúng, nhớ , chỉ nhớ tên của ngươi quê mùa dễ nhớ.”
Lời còn xong, Nhiếp Song đạp cho một cái.
Đại Lực: “…” Đi c.h.ế.t , ngươi mới quê mùa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trên mặt vẫn giữ nụ xã giao: “Thì Liễu thiếu gia và Liễu phu nhân cũng ở đây ?”
Hắn chào hỏi Biển Nguyên Trí.
Ngay đó hỏi: “Vân Thư thiếu gia đến kinh thành? Đến khi nào ? Trước đó tin tức gì.”
“Chúng mới thành, đang định tìm hỏi đường đến Thiệu phủ.” Liễu Duy trả lời. Vấn đề tranh cãi của và thê tử là chuyện nội bộ, tự giải quyết là , tuyệt đối thể để ngoài vợ chồng họ bất hòa, ừm!
Đại Lực mỉm : “Vậy thì , Vương gia của chúng đang ở tửu lầu đối diện. Vẫn là Vương gia thấy các vị , cảm thấy quen mắt mới bảo xuống lầu xem thử. Nếu gặp , thì lên lầu cùng ăn một bữa cơm, lát nữa sẽ đưa các vị đến Thiệu phủ.”
“Không cần , tiện.”
Đại Lực lắc đầu: “Tiện lắm, Vương gia cũng lâu gặp các vị. Sáng nay còn , từ biệt ở Tuyên Hòa phủ, nhớ Vân Thư thiếu gia, khó gặp , Vương gia cũng tròn bổn phận chủ nhà.”
Điều dám là, Dịch Tử Lam từ khoảnh khắc thấy Cố Vân Thư, đôi mắt “tách” một tiếng sáng rực lên.
Người khác , nhưng Đại Lực, luôn ở bên cạnh , rõ ràng. Vương gia từ lúc Cố Vân Thư thi đỗ tú tài, nảy ý định kết với nó.
Tuy đó Thiệu đại nhân kiên quyết từ chối, nhưng Dịch Tử Lam là ai chứ, thể vì vài câu nhẹ nhàng đó mà rút lui?
Dù cũng nhắm trúng Cố Vân Thư, ai cũng đừng hòng cướp mất.