Cố Vân Đông dừng bước: “Nương, ạ?”
Dương Liễu cẩn thận lá thư hai , đó ngẩng đầu lên, ngơ ngác : “Cha con , con rời khỏi Tuyên Hòa phủ .”
“Cái gì??” Cố Vân Đông kinh ngạc.
Dương Liễu vội đưa lá thư đến mặt nàng: “Con xem, cha con , rằng khi con thi đỗ tú tài, định ngoài du ngoạn. Vừa phu tử cũng đề nghị nó nên ngoài nhiều hơn, dù nó cũng còn nhỏ, cần mở mang kiến thức.”
Cố Vân Đông nhíu mày, lướt qua nội dung thư.
là , hơn nữa chỉ Cố Vân Thư, mà còn Biển Nguyên Trí, hai đứa cùng xuất phát.
Vì hai đứa còn nhỏ, nên Cố Đại Giang cũng phái theo bảo vệ.
Cố Vân Đông liếc ngày tháng cuối thư, khóe miệng giật giật, lá thư từ một tháng , mà bây giờ mới đến kinh thành.
Dương Liễu xem xong cũng nhíu mày: “Cha con cũng thật là, chuyện quan trọng như mà tìm tiêu cục để gửi, đúng là đáng tin cậy.”
Cố Vân Đông thở dài, đúng , một cha tình yêu cho mụ mị đầu óc, thật quá đáng tin.
Dương Liễu lo lắng yên: “Hai đứa còn nhỏ như , đầy mười tuổi, ngoài như thế liệu ? Chúng nó định du ngoạn ? Ai, ở bên cạnh, cha con nuôi con đúng là cẩu thả, cái gì cũng cho qua. Ít nhất cũng đợi thêm ba bốn năm nữa, đến mười hai mười ba tuổi hẵng ngoài chứ. Giờ đang ở , đây…”
Bà càng , lòng càng hoảng, sốt ruột tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2229-van-thu-ra-ngoai-du-ngoan.html.]
Cố Vân Đông vội kéo bà : “Nương, yên tâm , Vân Thư và Nguyên Trí chắc chắn là đến kinh thành đấy.”
Dương Liễu sững sờ: “Đến kinh thành?” Ngay đó, bà bừng tỉnh ngộ, “ , con đây đến kinh thành thăm cháu ngoại. Lần ngoài du ngoạn, cơ hội hiếm như , nó chắc chắn sẽ chọn về phía kinh thành. Khởi hành cũng hơn một tháng , là cũng sắp đến nơi ?”
Cố Vân Đông tính toán: “Nếu là du ngoạn, thì đường chắc chắn sẽ dừng một thời gian, con đoán chắc một tháng nữa mới đến. Nhiều nhất là nửa tháng nữa, con sẽ cho cổng thành trông chừng, hễ thành là chúng thể tin ngay.”
Như cũng tránh chuyện xảy như .
Cố Vân Đông đột nhiên chút thương cảm cho cha . Nương và tiểu đến kinh thành thì thôi , ít nhất còn con trai ở bên cạnh bầu bạn.
Bây giờ thì , Vân Thư cũng đến nốt, ông còn chuẩn cho kỳ thi hương hai tháng , cũng , trong lòng chắc khó chịu lắm.
Đáng đời!
Cố Vân Đông khẽ thầm. Thấy Dương Liễu vẫn còn lo lắng, nàng dìu bà phòng khách : “Nương đừng lo nữa, dù tin Vân Thư, cũng nên tin cha chứ. Cha dám để hai đứa nhỏ tự ngoài, chắc chắn sự chuẩn chu . Người quên lúc chúng chạy nạn, cha sắp xếp việc thỏa từ đầu ?”
Nhắc đến chuyện , Dương Liễu cũng yên tâm phần nào, nhưng nhanh cằn nhằn: “Cuối cùng chẳng cũng thất lạc, nhờ con cả nhà mới đoàn tụ .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông: “…”
Nàng ho nhẹ một tiếng, : “Lúc đó điều kiện của chúng hạn, khác , tiền , Vân Thư còn là tú tài. Nương cũng đấy, công danh trong , cũng tiện hơn nhiều.”