Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 2114: Căn phòng thoải mái

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:23:59
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiệu Thanh Viễn vẫn nhíu mày, Cao Tử càng thêm thấp thỏm.

 

thực sự dối. Cậu sâu trong núi, nhưng sâu lắm.

 

Cậu thường hái t.h.u.ố.c ở bìa rừng, những d.ư.ợ.c liệu đó đều bán cho tiệm thuốc. thấy hái là d.ư.ợ.c liệu thông thường, chút sốt ruột.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Cậu , hái d.ư.ợ.c liệu quý, để cho Thiệu đại nhân, ơn với .

 

Tình cờ một , bất giác sâu trong núi thêm một chút, phát hiện vị d.ư.ợ.c liệu quý trong sách. Lúc đó vui mừng khôn xiết, vội vàng cẩn thận hái xuống.

 

Sau phát hiện, y thuật của các đại phu đảo Lâm Tầm hạn, đại phu trong y quán đều nhận những d.ư.ợ.c liệu tương đối hiếm thấy trong sách mà Thiệu Thanh Viễn đưa.

 

Cao Tử liền nghĩ, thử vận may xem , cần quá sâu cũng thể tìm d.ư.ợ.c liệu cần thiết?

 

Cậu một , còn cần bảo vệ, nên sẽ đem tính mạng đùa.

 

, cho dù núi, cũng chừng mực.

 

Quả nhiên, chỉ cần trong một chút, thật sự tìm mấy vị d.ư.ợ.c liệu.

 

Thiệu Thanh Viễn giải thích xong, sắc mặt dịu . tuy Cao Tử tạm thời sâu trong núi, với lá gan của , e là nửa năm nữa sẽ càng sâu hơn.

 

Nếu quyết định nhận đồ , thì thứ cần dạy chỉ là y thuật, mà còn cả võ công.

 

Đại phu núi hái t.h.u.ố.c là chuyện thường tình, nên cần luyện tập.

 

“Được, , ngươi trong lòng chừng mực là .” Thiệu Thanh Viễn đưa tay nải cho .

 

Cao Tử lập tức lùi một bước, nhận: “Thiệu công tử, thứ vốn dĩ là dành cho ngài.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2114-can-phong-thoai-mai.html.]

Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, liếc tay nải trong tay.

 

“Cũng , nhận .” Chờ vài năm nữa lớn hơn một chút, sẽ trả cho .

 

Cao Tử thở phào nhẹ nhõm, lúc mới cùng theo Dư thẩm về phòng.

 

Dư thẩm đó dọn dẹp hai gian phòng cho họ, nhưng hai mới đến Thiệu phủ, còn chút bất an sợ hãi, nên ở riêng.

 

Dư thẩm dẫn họ phòng, : “Đây là phòng dành cho Cao Tử thiếu gia, phòng của Cao Nha tiểu thư ở kế bên. Hai vị nghỉ ngơi , đến giờ ăn cơm, sẽ qua gọi. Trong phòng nước, điểm tâm, nếu đói thì ăn lót . Có yêu cầu gì, cứ gọi bất cứ lúc nào.”

 

Cao Tử cách xưng hô của bà thì giật , vội xua tay : “Thím cứ gọi cháu là Cao Tử là , cần, cần gọi là thiếu gia gì cả, chúng cháu là thiếu gia tiểu thư gì ạ.”

 

Dư thẩm mỉm , thêm gì, chỉ cho họ vị trí đồ đạc rời .

 

Trong phòng chỉ còn hai , hai kìm .

 

Một lúc lâu , cả hai đều bật thành tiếng.

 

Lúc họ mới bắt đầu quan sát căn phòng. Căn phòng bài trí ấm cúng, vật dụng đầy đủ.

 

Không những giường, mà còn bàn ghế, tủ, chăn nệm cũng đều là đồ mới. Cao Nha tiến lên sờ thử, chỉ cảm thấy mềm mại trơn mượt, là loại vải .

 

Cô bé lập tức rụt tay , sợ những ngón tay thô ráp của xước vải.

 

Trong phòng sớm chậu than, tuy cửa sổ mở hé, nhưng vẫn ấm áp dễ chịu. Không khí ấm áp khiến buồn ngủ rũ rượi.

 

Cao Tử thấy cô bé ngáp một cái, vội đẩy cô bé ngủ .

 

Đợi Cao Nha xuống, mới xuống chiếc giường bên cạnh, căn phòng rộng lớn, mím môi mãn nguyện.

 

 

Loading...