Nghe thấy tiếng của Thiệu Văn, Cao Tử mới từ từ vén rèm xe ngoài.
Cao Nha cũng ghé , chỉ liếc một cái, cô bé kìm mà rụt .
Tuy đường họ cũng qua những thành trấn lớn, cũng gặp ít . phần lớn đều là tối đến ở trọ một đêm, sáng sớm hôm lên đường, cũng giao lưu nhiều với trong thành.
Bây giờ họ đến kinh thành, thấy những đường phố ăn mặc sang trọng hơn nhiều so với những họ từng thấy, nghĩ đến cũng sẽ sống ở đây, hai khỏi chút thấp thỏm bất an.
Hai chỉ dám vén một góc rèm ngoài, khi thấy những quan binh tuần tra, lập tức buông rèm xuống, còn khiến hai vị quan binh ngoái .
May mà mấy vị quan binh nhận Thiệu Văn đang càng xe, nên chỉ khẽ gật đầu, tiến lên hỏi han.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Văn khỏi bật : “Các ngươi cần sợ, kinh thành tuy nhiều binh lính và quý nhân, nhưng cũng chính vì mà trị an . Chỉ cần phạm , sẽ ai gì các ngươi cả.”
Nếu là thời tiên hoàng còn tại vị thì còn lo lắng một chút, dù ông cái gì cũng quản, cho dù đ.á.n.h c.h.ế.t giữa đường cũng ai dám kêu oan một tiếng.
sự cai trị của đương kim Thánh thượng, những tên công tử ăn chơi kiêu ngạo đều thu nhiều, ít nhất dám ngang nhiên đ.á.n.h c.h.ế.t .
Giống như Thái Văn Khiêm, tuy kiếm chác, nhưng cũng thể trắng trợn , mà tìm một lý do hợp lý. Hắn ở cổng thành lâu như , thể vơ vét bạc, nhưng ở kinh thành đầy rẫy phú hào , mà còn ba trăm lượng.
Cũng vì tiền nhỏ, nên những thương nhân nhắm đến bỏ tiền cho qua chuyện, phần lớn đều so đo.
Nếu gặp Dương Liễu kinh, sự việc chắc chắn sẽ ầm ĩ lên.
Cao Tử Thiệu Văn xong, khẽ thẳng lưng, lúc còn lén lút như con chim sợ cành cong nữa.
Hắn vén bộ rèm lên, đường phố và bá tánh bên ngoài, bất giác, trong lòng chút kích động.
Nơi đây đảo Lâm Tầm, nơi lưu đày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2112-thieu-van-da-tro-lai.html.]
Người ở đây đều đường đường chính chính, đường thể ngẩng cao đầu, chút thần sắc hổ thẹn nào.
Họ thể tùy ý bất kỳ cửa hàng nào, tay nghề là thể mở một sạp hàng kiếm tiền nuôi gia đình, lúc rảnh rỗi còn thể ngoài du ngoạn.
Cuộc sống nơi đây, tràn đầy sức sống và hy vọng.
Cao Tử đột nhiên mỉm , đầu : “Nha nhi, yên tâm, đại ca nhất định sẽ nỗ lực việc, kiếm tiền nuôi gia đình, sẽ mua đồ ăn ngon cho , mua quần áo mới cho .”
Cao Nha mím môi , đôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết.
“Được, cũng sẽ chăm chỉ việc.”
Thiệu Văn ở bên ngoài xong liền bật , giật dây cương, tốc độ xe nhanh hơn vài phần.
Không bao lâu, xe tiến hẻm Hợp Thái.
Tâm tình vốn bình tĩnh trở của Cao Tử, từ lúc hẻm bắt đầu đập thình thịch vì căng thẳng.
“Whoa.” Xe ngựa dừng , Thiệu Văn nhảy xuống xe, đầu vẫy tay với hai .
“Chúng đến , mau xuống .”
Cao Tử đỡ xuống xe, ngước mắt tấm biển hiệu đầu, hít một thật sâu.
Cánh cổng lớn mở , Dư phụ thấy ba ngoài cửa, lập tức mừng rỡ, vội đón : “Thiệu Văn, cuối cùng cũng về . Đây là đồ mà công tử nhận , mau, mau , trời lạnh.”
Hàng xóm láng giềng tò mò , cái gì? Thiệu đại nhân nhận đồ ư?