Thiệu Thanh Viễn lộ vẻ bừng tỉnh ngộ: “Hiểu lầm? Hóa là hiểu lầm , là trách nhầm Thái tiểu đại nhân .”
Thái Văn Khiêm liên tục gật đầu: “Không , giải thích rõ ràng là , cũng dọa sợ tiểu cô nương, sẽ cho mua một gói bánh điểm tâm, để tạ với phu nhân và tiểu cô nương.”
Nói , vội vàng đưa cho viên quan binh bên cạnh hai mẩu bạc vụn, bảo đến tiệm bánh gia truyền gần nhất mua loại điểm tâm ngon nhất mang về.
Thiệu Thanh Viễn thấy gì, chỉ xoay , cúi lưng, với Khả Khả: “Đây là một sự hiểu lầm, vị Thái tiểu đại nhân cố ý .” Ngữ khí mang theo sự trấn an, phảng phất như thật sự định cho qua chuyện , để đôi bên cùng vui vẻ.
Khả Khả chớp mắt, cô bé thấy biểu cảm của tỷ phu, chút… kỳ quái nhỉ?
Ý nghĩ của cô bé dứt, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên xoay , tung một cú đá ngoài.
“A…” Một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên, một bóng bay thẳng ngoài.
Quan binh và bá tánh ở cổng thành đều dừng động tác, chút kinh ngạc Thái Văn Khiêm đá văng , ngã “bịch” một tiếng xuống đất.
Sau đó, họ ngơ ngác đầu, về phía thủ phạm là Thiệu Thanh Viễn.
Có hai viên quan binh lanh lợi vội vàng chạy lên đỡ Thái Văn Khiêm dậy, che n.g.ự.c ho khan hai tiếng, hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại nhân, ngài gì ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“À, xin , khi lưng về phía ngươi, đột nhiên thấy một vệt sáng lạnh lóe lên, tưởng định gây bất lợi cho chúng , nhất thời tình thế cấp bách, theo phản xạ tự nhiên liền đá thẳng về phía vệt sáng đó. Đều là hiểu lầm, quên mất vệt sáng đó chỉ là ánh sáng phản chiếu từ con đao trong tay Thái tiểu đại nhân.”
Mọi : “…” Nhìn về phía con đao mà Thái Văn Khiêm rút còn kịp tra vỏ.
Cái , ánh nắng mặt trời, quả thực dễ phản chiếu ánh sáng lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2065-xin-loi-nhin-nham.html.]
“Ngươi…” Thái Văn Khiêm tức đến nổ đom đóm mắt, dám tin .
Thiệu Thanh Viễn vô tội, trái , hỏi: “Vừa là tình hình thực tế ?”
Thiệu Toàn lập tức gật đầu: “Không sai, quả thực là một vệt sáng lạnh lóe lên, cũng suýt chút nữa tay, đây là phản ứng bản năng của luyện võ.”
“Thái tiểu đại nhân, ngài rút đao mặt như , quả thực dễ khiến khác hiểu lầm.” Thiệu Song cũng phụ họa.
Thái Văn Khiêm trừng lớn mắt, đỡ dậy, nhưng vẫn chằm chằm Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại nhân đây là cố ý?”
“Ta , nhầm!!” Thiệu Thanh Viễn mặt biểu cảm mở miệng: “Giống như Thái tiểu đại nhân hiểu lầm đứa trẻ nhà chúng định bỏ trốn nên mới rút đao .”
Quan binh ở cổng thành , ai dám lên tiếng. Không còn cách nào, một bên là cấp , một bên là Thiệu đại nhân, ai cũng đắc tội nổi.
Thái Văn Khiêm xông lên đ.á.n.h , nhưng cú đá của Thiệu Thanh Viễn hề nhẹ, chỉ cần cử động một chút, n.g.ự.c đau nhói.
Thiệu Thanh Viễn thấy , bụng hỏi: “Thái tiểu đại nhân trông vẻ thương nhẹ, , là đại phu, xem cho ?”
“Không, cần!” Thái Văn Khiêm nghiến răng nghiến lợi .
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nếu như , chúng xin cáo từ.”
Anh lúc cũng thời gian để dây dưa với họ ở đây, Dương Liễu và Khả Khả ở đây chắc cũng một lúc , cũng mệt, trời cũng còn sớm, Vân Đông còn đang ở nhà chờ họ.