Mấy ngày , Cố Vân Đông mang một cây đàn tỳ bà đến tìm Lục thị.
Cây đàn tỳ bà gãy của Lục thị từng mang đến cho thợ thủ công xem qua, khi nó hư hỏng quá nặng, cho dù sửa cũng thể đàn nữa, Lục thị liền đem cây đàn đó cất kỹ, bao giờ lấy nữa.
Dù cũng là trụ cột tinh thần bầu bạn với nhiều năm, Lục thị nỡ vứt , bây giờ đặt trong phòng, thỉnh thoảng vẫn sẽ ngắm .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Khi Cố Vân Đông bước sân của Lục thị, Lục thị đang ngẩn ngơ trong gian chính, mặt nàng là kinh Phật, nhưng cũng chỉ mới xem hai ba trang.
Cố Vân Đông thầm thở dài một , quả nhiên, càng ở trong nhà thì càng tinh thần.
Nàng bước chân nặng hơn một chút, Lục thị đột nhiên hồn, thấy là nàng, vội dậy: “Quận chúa.”
Cố Vân Đông bảo Đồng Thủy Đào đặt cây đàn tỳ bà lên bàn mặt nàng, Lục thị thấy cây đàn, ánh mắt rõ ràng sáng lên, nhưng nhanh cụp mắt xuống, tầm mắt dừng Cố Vân Đông, : “Quận chúa đến đây? Mời .”
Cố Vân Đông đối diện nàng, : “Trước đây Cao Phong , cô từ nhỏ học đàn tỳ bà, đàn những khúc nhạc tuyệt êm tai, dư âm lượn lờ. Ta quen cô lâu như , mà vẫn qua, cơ hội một , để cho đứa bé trong bụng cũng cảm nhận một chút ?”
Lục thị lập tức gật đầu: “Đương nhiên là ạ.”
Cố Vân Đông đẩy cây đàn về phía nàng, Lục thị do dự một chút, vẫn là nhận lấy.
Nàng nghiên cứu về tỳ bà, liếc mắt một cái liền nhận cây đàn chế tác tinh xảo, là quý giá, còn hơn cây đàn của nàng một chút.
Lục thị chút trân trọng vuốt ve, mặt dần dần nở nụ .
Nàng thử âm một chút, Cố Vân Đông liền phát hiện khí chất cả nàng đều đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2056-tai-dan-xuat-chung-cua-luc-thi.html.]
Vẻ mặt uể oải ban đầu biến mất, cũng thẳng lên hai phần, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
Lục thị do dự một chút, liếc bụng của Cố Vân Đông, trong lòng liền ý định. Nàng đặc biệt chọn một khúc nhạc thư thái, nhẹ nhàng, ngón tay đặt lên dây đàn, khẽ gảy một cái, những nốt nhạc cứ như sống , tuôn một cách mượt mà.
Khúc nhạc tuyệt êm tai vang lên trong sân nhỏ, từ từ lan bên ngoài, những hạ nhân ngang qua đều nhịn dừng bước, lắng một lát.
Đôi mắt Cố Vân Đông sáng lên, tuy nàng là am hiểu nhạc lý, thế nhưng cũng thể từ khúc nhạc một vài ý tứ, cái cảm giác thư thái phảng phất như đang tắm nắng ấm, ai nỡ lòng phá vỡ.
Cố Vân Đông bây giờ hiểu rõ ý cảnh của câu thơ trong 《Tỳ Bà Hành》: “Dây lớn réo rắt tựa mưa rào, dây nhỏ nỉ non như lời tâm sự. Tiếng réo rắt nỉ non xen lẫn, như hạt châu rơi mâm ngọc.”
Thật sự… .
Cố Vân Đông khẽ nhắm mắt , ngón tay cũng gõ nhịp đùi.
Một khúc nhạc kết thúc, nàng mới mở mắt , ánh mắt sáng ngời vỗ tay, Đồng Thủy Đào nàng cũng .
Lục thị ban đầu còn chút ngẩn ngơ, thấy vội buông đàn tỳ bà , với Cố Vân Đông : “Đa tạ quận chúa.”
Nói , nàng cúi đầu cây đàn: “Ta lâu lắm đàn một khúc chỉnh, bây giờ, tay nghề chút vụng về.”
“Sao thể chứ? Rất êm tai.” Cố Vân Đông khen ngợi.
Lục thị đưa cây đàn trả : “Cảm ơn.”
Cố Vân Đông nhận, ngược đẩy về phía nàng: “Nếu thích, cây đàn tặng cho cô.”
“Cái gì?” Lục thị kinh ngạc ngẩng đầu lên, chút kinh ngạc.