Thiệu Thanh Viễn xong, hồi lâu một lời.
Năm đó lão Hầu gia cố chấp theo ý , khiến cho đôi bên đều đau khổ suốt bao nhiêu năm, cuối cùng ông lợi ích gì ? Chẳng cũng là mang theo tiếc nuối mà ?
Mấy Hoài Âm Hầu dần dần bình tĩnh , lúc mới bắt đầu hỏi han về cuộc sống của Thiệu Âm trong những năm qua.
Thiệu Thanh Viễn thực cũng nhiều, cha vĩnh viễn chỉ kể cho những chuyện vui vẻ, còn những điều đau khổ khó chịu thì bao giờ nhắc đến.
Vì , cũng chỉ thể lựa những chuyện vui mà kể.
Hoài Âm Hầu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ta ngay tam tâm địa thiện lương, sẽ phúc báo mà, lúc Cổ Kính Nguyên bắt thất lạc với chúng , cuối cùng gặp cha của con. Thực cũng coi như là trong họa phúc, nếu , thật sự để cha định hôn cho Tam hoàng tử, bây giờ e rằng…”
Lúc lão Hầu gia chính là trèo cao nương nhờ Tam hoàng tử, kết quả Tam hoàng tử vì tội mưu nghịch mà cả nhà xử trảm. Không chỉ , mà cả gia tộc bên vợ của Tam hoàng tử cũng thoát .
Mọi nghĩ đến đây, khỏi thổn thức.
Thiệu Nhị gia xua tay: “Không chuyện nữa, , Thanh Viễn, con cha con ở Linh Châu phủ còn việc quan trọng , là chuyện gì ? Có cần đến các giúp , cứ việc .”
“Không cần phiền các ạ, chỉ là một vài việc nhà của Bạch gia, xử lý xong họ sẽ đến đây.”
“Vậy thì .”
“Có điều, đó, một chuyện cùng hai vị thương lượng một chút.”
Hoài Âm Hầu và Thiệu Nhị gia : “Chuyện gì, con cứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2046-cung-nhau-ban-bac.html.]
“Là về phận của mẫu con, năm đó lão Hầu gia tuyên bố với bên ngoài rằng mẫu con vì bệnh mà qua đời. Nếu lúc tùy tiện xuất hiện nhận , ngoài chắc chắn sẽ nhiều đồn đoán. Hiện giờ Hoài Âm Hầu phủ vốn đang ở đầu sóng ngọn gió, chừng sẽ truyền những lời đồn đãi . Chẳng bằng chúng tự nghĩ , thống nhất cách để giải thích với bên ngoài.”
Hoài Âm Hầu gật đầu: “Quả thực là lý, các con xem, nên thế nào mới ?”
Sau đó, bốn Hoài Âm Hầu, đồng loạt về phía hai Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Với vẻ mặt ‘hai đứa thông minh các con cứ , chúng theo là ’.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Việc , vẫn là nên cùng bàn bạc , chờ khi cha con đến kinh thành thương lượng xong là , còn hỏi ý của bà ngoại nữa.” Thiệu Thanh Viễn đành : “ đó, phận của chúng hãy tạm thời giữ bí mật, chỉ mấy chúng là , để tránh nảy sinh thêm chuyện.”
“Được, cứ quyết định như thế .” Hầu phu nhân gật đầu: “Ta thấy cũng còn sớm nữa, chúng dùng bữa tối , Thanh Viễn bận rộn đến giờ, mới chỉ uống hai ngụm , bụng chắc đói . Quận chúa còn đang m.a.n.g t.h.a.i nữa, để ai đói chứ thể để đứa bé đói .”
“ đúng đúng, , chuyện hăng say quá quên mất việc .” Hoài Âm Hầu cũng dậy: “Thanh Viễn, quận chúa, chúng đến phòng khách dùng bữa , chuyện gì .”
Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông dậy, nàng hai bước, vẫn lên tiếng: “Cậu mợ cứ gọi con là Vân Đông là , cần gọi quận chúa ạ.”
“Như hợp quy củ.”
“ mợ gọi con là quận chúa, con thấy cả tự nhiên, cũng dám đến nữa.”
“Chuyện …” Hoài Âm Hầu khó xử nhíu mày, vẫn là Hầu phu nhân phản ứng nhanh, lập tức gật đầu: “Được, gọi là Vân Đông, gọi Vân Đông thiết hơn, như mới giống một nhà.”
Vừa , bà ở phía bên của Cố Vân Đông, dìu nàng ngoài.