Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy, hai của lẽ con đường quan lộ, thật sự chỉ thể dừng ở đây.
Nếu bò lên cao hơn một chút, e rằng ngã xuống thế nào cũng .
Hắn chút bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, cha của con là nhị tử của Bạch gia, Bạch Hàng, các vị hẳn là qua.”
Hoài Âm Hầu và Thiệu Nhị gia đều há hốc miệng, Bạch Hàng ư, họ đương nhiên qua.
Tuy rằng danh tiếng của Bạch Hàng vang dội bằng Bạch Ung, nhưng phàm là chút quyền thế đều , Bạch Hàng khả năng sẽ là thần y kế tiếp, y thuật còn cao minh hơn cả Tống Đức Giang.
Người , hóa , hóa là em rể của họ ??
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Muội của họ hóa là gả cho ông ??
Mấy sững sờ tại chỗ, một lúc lâu vẫn hồn.
Phải , năm đó cùng về kinh, và cha của họ đuổi , chính là Bạch Hàng? Tuy Bạch Hàng năm đó nổi danh như bây giờ, nhưng là nhị tử của Bạch gia, phận cũng rõ ràng ở đó, cha thể hồ đồ như ?
Nghĩ đến chuyện , liên tưởng đến thế của Thiệu Thanh Viễn.
“Cho nên, đứa bé năm đó bắt , chính là ngài ?” Hầu phu nhân hỏi.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2044-tam-muoi-dang-thuong-cua-ta.html.]
Cố Vân Đông liếc , thấy biến thành hai chữ thôi, tức thì chút cạn lời, đành trả lời: “Thật dám giấu, mấy năm nay chúng con vẫn luôn tìm kiếm cha chồng. May mà lúc khi tướng công mang , mang theo một chiếc khăn thêu. Mợ hẳn là còn nhớ, năm ngoái chúng con mang khăn cho các vị xem qua, thực lúc đó chúng con nghi ngờ thế của tướng công liên quan đến Hầu phủ.”
Hầu phu nhân mở to hai mắt: “Chiếc khăn đó…” Hóa , họ chỉ thiếu một chút như , lướt qua .
“May mà một vòng, cuối cùng vẫn nhận .” Cố Vân Đông : “Chúng con cũng mới đoàn tụ với cha chồng lâu, các kỳ lạ tại chồng con những năm gần đây vẫn về Hầu phủ thăm các vị ? Thực về, mà là bà bệnh.”
Hoài Âm Hầu và Thiệu Nhị gia lập tức căng thẳng: “Bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm trọng ? Bây giờ thế nào ? Tướng công của là đại phu y thuật cao minh ? Ngay cả họ cũng chữa ?”
Những câu hỏi là đến dồn dập quá ?
quả thực cũng thể , hai vị , đối với chồng của nàng thật sự quan tâm, cũng để ý.
Thần sắc Cố Vân Đông ôn hòa: “Mẹ chồng con mắc chính là tâm bệnh, năm đó khi tướng công mất tích, lão Hầu gia kích động chồng con mạnh, dẫn đến bà uất kết trong lòng, khó lòng gỡ bỏ. Mấy năm nay, vì chồng con mỗi năm đều sẽ phát bệnh, cho nên vẫn luôn ở trong Bạch phủ, một bước cũng từng bước ngoài. Hầu phủ coi như là nơi đau lòng của , cho dù lão Hầu gia qua đời, cha chồng con cũng dám đưa bà đến đây. Mãi cho đến năm ngoái, tướng công và chồng con tương nhận đoàn tụ, tâm bệnh của mới chút thuyên giảm, lúc mới rời khỏi Bạch phủ.”
“Tâm bệnh…” Hoài Âm Hầu lẩm bẩm, nặng nề lau mặt một cái: “Bao nhiêu năm nay, thế mà một bước cũng từng bước khỏi cửa, cuộc sống , chắc hẳn khổ sở bao.”
“ , tam đáng thương, chúng gì cả, chúng xứng ca ca của .”
Nhìn hai đang chìm sâu tự trách, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn , liền cảm thấy… thể tiếp nữa.
Nàng cố gắng hết sức bình thản để sự thật, nếu còn thêm chút sướt mướt, e rằng hai vị đây sẽ chịu nổi mà nhảy sông mất.